Không Ai Sống Sót

Chương 15 Diễn biến tiếp theo

Cốt truyện vẫn tiến hành từng bước, hẹn hò ăn uống với cô, và vẫn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô ấy mỗi ngày.

Tả Đồng mua cho hắn một bộ đồ như một món quà thay cho chiếc ô lần trước. Lần này hắn giả vờ ngạc nhiên và nhận lấy nó, thân mật ôm eo cô rồi khéo léo hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Cô thở không ra hơi vì nụ hôn, đỏ mặt trốn vào trong vòng tay hắn, Giang Dã Sâm nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô.

“Đồng Đồng thật đáng yêu, lần nào cũng đỏ mặt ngượng ngùng.”

Cô cắn môi dưới, khóe miệng nhếch lên nhìn hắn cười, “Anh Giang, anh nhất định đã hẹn hò với những cô bạn gái khác rồi, anh đừng có nói dối. Em có thể cảm nhận được, bằng không sao anh có thể hôn môi thuần thục vậy."

“Anh chỉ có duy nhất một bạn gái là em thôi. "

Tính xác thực của tuyên bố này, cô sao có thể biết được.

Tả Đồng đẩy hắn ra, nhìn lên lịch trong điện thoại.

“Đúng rồi, ngày mai sếp của công ty nói rằng muốn cả công ty làm thêm giờ tập thể, vì vậy anh anh không cần tới đây đón em.”

“Được.”

Trước khi xuống xe, Tả Đồng chủ động vòng tay qua cổ và hôn lên má anh với một nụ cười quyến rũ. "Anh Giang, ngủ ngon."

Người đàn ông nắm lấy tay cô, hôn nhẹ, “Ngủ ngon, mơ đẹp.”

Cô rất thích ý thức lễ nghĩa của cử chỉ nhỏ này , vui vẻ vẫy tay chào anh, bước chân nhảy mừng rỡ.

Đôi mắt phía sau dần dần chuyển từ dịu dàng sang vô cảm, chỉ trong chốc lát màn đêm đen kịt đã che mất khuôn mặt dịu dàng và tao nhã của hắn.

Làm thêm cả đêm lâu nay ở công ty chưa làm, dù có lương tăng ca nhưng ít ai vực dậy được tinh thần vì thói quen đi ngủ sớm.

Tả Đồng uống hai tách cà phê, chẳng có ích gì ngoại trừ đi việc vệ sinh.

Có một tiếng gầm đột ngột từ văn phòng chủ tịch, khiến các nhân viên trong toàn bộ khu văn phòng sợ hãi, ngậm miệng lại.

Không lâu sau, một nam nhân viên bước ra với vẻ mặt thất thần, trên tay vẫn cầm tài liệu, vẻ mặt khó coi như dẫm phải phân, miệng mím chặt, ngồi xuống bàn làm việc đối diện với Tả Đồng.

Mọi người xung quanh lặng lẽ hỏi có chuyện gì đang xảy ra, anh ta lắc đầu, trầm giọng nói:

"Chủ tịch tính khí rất tệ. Các người đều phải ăn nói cẩn thận khi đi vào. Giống như ăn phải thuốc nổ vậy. Tôi không biết chuyện gì xảy ra. Tôi chỉ không kiểm tra kĩ một vài con số mà đột nhiên nổi giận với tôi. Chuyện này tôi chưa từng làm bao giờ. ”

Trịnh Quế đột nhiên nói:“ Này, cậu có nhớ cái ao cá mà lần trước nhóm mình đi team buiding không? ”

“ Còn nhớ, mới hai ngày trước. ”

Cô nghiêm túc nói,“ Là con trai của của chủ ao cá. Chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Chủ ao cá đóng cửa và bán cái ao đi. Ông chủ của chúng mình có góp cổ phần trong đó. Tôi không biết tại sao, nhưng tất cả tiền đều mất hết! Không lấy lại được một xu. ”

Có người ở bên cạnh mở miệng kinh ngạc,“ Không thể, chết rồi ư! Lần trước chúng ta đi không gặp cậu bé đó sao? ”

“Chính là đi xong ngày hôm sau a! Mấy người không biết sao?”

Trịnh Quế cầm lấy điện thoại di động của cô ấy, "Tôi không thêm WeChat của cậu ấy sao ? Mọi người mau lại xem, đây là thông báo tang lễ do cha cậu ấy gửi đến trong vòng bạn bè."

Tả Đồng hơi bị sốc, mặc dù không đi nhưng cô đã nghe họ nói cậu bé đẹp trai như thế nào.

Sau khi nhấp một ngụm cà phê, cô cố lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc thì cũng đã đến lúc cô vào báo cáo rồi.

Quả nhiên, người tiếp theo cũng bước ra khỏi văn phòng với khuôn mặt xấu xí, ra hiệu cho Tả Đồng bước vào, chúc cô may mắn.

Tả Đồng mím môi, tay có chút run rẩy, cầm hai tập tài liệu đứng lên.

Đến cửa phòng làm việc gõ cửa, hình như bên trong đang có điện thoại, cô mới chậm rãi cúi đầu đi vào.

Chủ tịch của họ là một người đàn ông trung niên, tướng mạo cường tráng, râu quai nón, đeo kính bạc, lúc này đang hét vào điện thoại, gõ ngón tay xuống bàn.

"Anh nghĩ tôi thuê anh làm luật sư làm gì! Anh làm giúp tôi đi! Tôi quăng vào đó 900 vạn, đấy không phải không khí đâu! Anh tìm cách lấy tiền ra cho tôi, nếu không được , tôi sẽ thuê người khác! ”

Ông ta cúp máy, ném điện thoại lên bàn, quắc tay với Tả Đồng, không ngẩng đầu lên.

Tả Đồng vội vàng tiến lên và đưa tài liệu cho sếp.

"Thưa sếp, phản hồi từ khách hàng trong quý này đã được rất tốt. APP của chúng tôi tải vượt quá một triệu. Tôi nghĩ chúng ta một cách thích hợp có thể mở rộng một số nhóm người thụ hưởng, không chỉ cho những người trẻ ..."

Ông ta lật qua các trang tài liệu với một khuôn mặt đen kịt, tốc độ rất nhanh, Tả Đồng cảm thấy có chút không tốt.

Quả nhiên, ông ta đã ném tập tài liệu đi ngay trong giây tiếp theo.

"Mới được 1 triệu mà đã cho mở rộng nhóm người thụ hưởng! Hãy xem xếp hạng ứng dụng, người quản lý sản phẩm của bên cô đã lắng nghe yêu cầu của khách hàng một cách cẩn thận chưa?"

"Tôi ... tôi hiểu rồi, chủ yếu là do tôi không thể theo kịp chương trình công nghệ. "

"Đừng có lấy cơ! Tôi đang đào tạo một nhân viên kỹ thuật cấp cao có vấn đề sao? Cô tìm không thấy biện pháp giải quyết cũng đừng đùn đẩy cho người khác, tháng này điểm tích lũy không đạt được 4.5 trở lên thì cút khỏi công ty!”