Mị Kiều cầm lấy thuốc giải, liếc mắt nhìn Hắc Xà một cái.
Hắc Xà âm trầm nói: “Nếu đám đưa giải dược giả, bổn tọa đảm bảo, trong vòng mười dặm tuyệt đối không còn người sống. Nếu Tề vương có thể chịu được, thì cứ việc thử.”
Tô Mạt lạnh lùng nói: “Vậy ngươi cũng tự tìm đường chết rồi.”
Mị Kiều cầm giải dược, nhưng không dùng ngay, nàng cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, nhìn Tô Mạt nói: “Tô tiểu thư yên tâm, nếu Hắc Xà nói Lan Nhược cô nương trốn thoát, vậy thì nàng ấy nhất định sẽ trở về. Mặc dù là bị thương, tất nhiên cũng không có gì đáng ngại. Đa tạ tiểu thư đã thịnh tình tiếp đón, ngày sau gặp lại.”
Nói xong, cũng không nhìn Hắc Xà, xoay người bước đi, chân thành mà đi.
Hắc Xà thấy nàng đi, hừ một tiếng, lập tức đuổi theo.
Hoàng Phủ Cẩn xua tay, để Lưu Vân để cho họ đi.
Một trận gió thổi tới, mùi hôi tanh nồng đậm.
Hoàng Phủ Cẩn bảo Lưu Vân và Lan Như lưu lại, hắn và Tô Mạt dẫn theo Lưu Hỏa dùng khinh công bay ra ngoài, đi ra ngoài trạm dịch.
Không phải là vì đuổi gϊếŧ Hắc Xà, mà là muốn nhìn đội hình mấy vạn con rắn xếp thành đội.
Khinh công của bọn họ vô cùng tốt, khi đội ngũ rắn độc rút lui thì họ cũng đã nhìn thấy được.
Đen kịt cả một mảng, như những sợi dây biết chuyển động, những con chim bị kinh sợ bay lên cũng không thể thoát được miệng rắn, bị chúng cắn nuốt.
Mà quả đúng như lời Hắc Xà nói, nơi bọn chúng đi qua đều trở nên hoang tàn, giống như bị nhổ tận gốc.
Trên mặt đất chỉ để lại một tầng phân rắn dày.
Chỉ sợ tình huống này sẽ bị dân chúng địa phương để ý, tránh khỏi vùng dị biến, báo lên quan phủ, sau đó tám trăm dặm cấp báo triều đình.
Đến lúc đó chỉ sợ sẽ xảy ra khủng hoảng cùng những lời suy đoán.
Tô Mạt nói: “Cẩn ca ca, chúng ta báo cho bệ hạ trước đi, báo cáo đơn giản chuyện tình ở đây, tránh cho đến lúc quan địa phương báo lên, lại dẫn tới hỗn loạn.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nói với Lưu Hỏa: “Ngươi viết đi, đưa ta xem qua, sau đó giao cho A Lý, bảo hắn phái người đưa vào cung.”
Lưu Hỏa lĩnh mệnh.
Hoàng Phủ Cẩn lại nói: “Mạt Nhi, chúng ta cần tìm cách thanh trừ sạch đám rắn độc này cùng đám người Hắc Xà, nếu không sẽ lưu lại hậu họa về sau. Một con lọt lưới đều có khả năng làm người vô tội bị thương.”
Tô Mạt cười cười, “Cẩn ca ca không cần lo lắng, ta đã có cách.”
Hai mắt Hoàng Phủ Cẩn sáng lên, nhìn nàng, chờ nàng giải thích.
Nhìn bộ dạng của hắn, Tô Mạt kéo tay hắn nói: “Chúng ta quay về trước, sẽ từ từ nói cho huynh.”