Xuyên Việt Du Long Hí Phượng: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 50: Bỏ đi để có lại

Tô Mạt nghe thấy rất rõ ràng, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Nếu Tô Nhân Vũ nhất quyết như vậy, Vương phu nhân không thể chống lại, nhất định phải để nàng đến vùng thôn trang.

Bây giờ nàng còn nhỏ không thể tự lập, nếu phải đến nông thôn hẻo lánh thì chỉ có nước chết, sẽ luôn bị người ta hà hϊếp.

Trong nhà này, tuy rằng Đại phu nhân có tâm kế, chỉ muốn lợi dụng nàng nhưng vì muốn được tiếng thơm cũng không làm chuyện quá đáng.

Còn tên Tô Nhân Vũ này tuy rằng thông minh, nhưng chỉ cần vướng vào chuyện Cố di nương lại đâm ra hồ đồ, tên đàn ông xấu xa này!

Tô Mạt suy nghĩ thật nhanh, trong đầu nàng, bộ não không ngừng chuyển động.

Làm sao mới có thể ở lại?

Bỗng nhiên trong đầu nàng lóe sáng, đành phải đặt cược!

Nàng bảo Trương mụ mụ buông nàng xuống, Trương mụ mụ tính đợi một lát hẵng vào, nào ngờ nha đầu này tuột xuống, chạy qua hai nha đầu trông cửa, xông thẳng vào trong.

Tô Mạt nhanh chóng tiến vào bên trong, quỳ xuống cạnh chân Đại phu nhân, " Phu nhân, người để ta đi đi, ta không sợ. Người không nên vì ta mà cãi nhau với lão gia"

Nàng cười nhạt trong lòng, cha của nàng, nhưng trước mặt hắn ta nàng lại phải gọi bằng lão gia, …. sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến Tô Nhân Vũ mở to mắt mà xem, khiến hắn ta phải cầu xin nàng gọi hắn ta bằng một tiếng cha.

Phu nhân ngẫm nghĩ một lát rồi quay sang Tô Nhân Vũ.

Tô Nhân Vũ lúc này cũng đang suy nghĩ, hắn ta không ngờ lại có người muốn rời xa vinh hoa phú quý trở về làm thường dân. Cho dù thôn đó có giàu có đi chăng nữa nhưng so với Quốc công phủ, phủ cao viện rộng thì cũng khác biệt như trên trời dưới đất.

Không ai muốn vậy. Nàng ta lại chỉ là một đứa nhỏ, không lẽ lại muốn?

Tô Nhân Vũ cảm thấy bối rối. Hắn ta bóp chặt bàn tay, lông mày nhíu lại, phất phất tay, tuy không thật sự quả quyết nhưng vẫn nói:" Thôi! Chẳng qua là ta nói bừa vậy thôi. Ngươi không cần đến đây nữa, cứ ở tại viện của mình là được."

Tô Mạt nghe thấy không cần đến sống ở thôn trang, trong lòng đã rất vui vẻ, nàng biết Tô Nhân Vũ là loại người gì, từ trước đến nay hắn ta vẫn rất tự phụ, hắn ta là tướng quân,tuy rằng rằng bá đạo nhưng vẫn biết nói đạo lý.

Nàng chủ động muốn đi hẳn nhiên hắn ta sẽ cảm thấy bản thân mình không tốt. Vậy nên, nàng lại thành công một lần nữa.

Ngước mắt lên nàng nhìn thấy bộ dạng anh tuấn lãnh khốc của Tô Nhân Vũ, tuy hắn ta cho nàng lưu lại nhưng một chút ưng thuận cũng không có. Vẻ mặt hắn ta hiện giờ là vẻ mặt của người đang gặp kẻ thù không đội trời chung!