Đối Chọi Gay Gắt

Chương 9: Phòng thiết bị (H)

Thân thể đối người này cực kỳ quen thuộc, cô nhận ra hắn là ai trước đại não một bước.

Mắt không nhìn thấy, các giác quan khác sẽ càng thêm nhạy cảm, mùi ẩm mốc đã lâu trong phòng thiết bị đã đóng cửa lâu ngày xen lẫn mùi hormone đặc trưng của hắn.

Nửa người Mạch Mang Mang mềm nhũn ở trong ngực Cố Trăn, đẩy đẩy cánh tay hắn.

"Vừa rồi luôn miệng nói không cần, hiện tại như thế nào chờ không kịp nhào vào trong ngực tôi?” Cố Trăn ở cô bên tai cười nói.

“Trước liêu giả tiện.” Mạch Mang Mang lạnh lùng nói, muốn tiến về phía trước một bước để tách hắn ra , nhưng cánh tay Cố Trăn vừa thu lại liền giữ lấy cô ”Không phải cậu đi ăn cơm trưa sao? Cậu làm gì ở đây? ”

*“Trước liêu giả tiện.” ( câu này nằm trong tác phẩm nổi tiếng"The First Flirt"). Nó có nghĩa là người bạo hành người khác trước tiên luôn bị chỉ trích về mặt đạo đức, và cuối cùng người đó xứng đáng nhận kết quả tồi tệ. Đây là câu nói thường dùng để nhắc nhở mọi người không nên chủ động gây sự, đồng thời cũng là một trong những tiêu chí để phân xử đúng sai của đôi bên khi hai bên xảy ra tranh chấp.

Cố Trăn thuần thục cởi nút áσ ɭóŧ của cô ra, đưa tay vào xoa ngực mềm mại như đậu hũ của cô, hắn kẹp chặt lấy đầṳ ѵú mẫn cảm của cô, ở bên tai cô nói giọng khàn khàn: “Đương nhiên là tới làm cậu”.

Mạch Mang Mang cúi gập bụng, thở hổn hển, nghiêng người ép bộ ngực đầy đặn khiến hắn nhìn đến đỏ mắt, nếu không phải hắn có tự chủ tốt thì đã sớm làm ra những hành động thất thố.

“Không được...” Mạch Mang Mang mềm nhũn đến mức suýt thành một vũng nước, cô dựa vào ngực rắn chắc của Cố Trăn "Đây là ở bên ngoài... ”

“ Sao lại không được?” Cố Trăn ngậm lấy nàng vành tai cô nói “Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi ở bên ngoài thao cậu ”

Cố Trăn bế cô đặt lên một chiếc thùng gỗ, cởϊ qυầи thể thao của cô ra, qυầи ɭóŧ màu trắng hơi ướt, ôm sát vào nơi tư mật, lộ ra huyệt đạo phấn nộn.

Đèn trong phòng thiết bị sáng choang, Mạch Mang Mang không quen khép lại hai chân, đỏ mặt nói: “Đừng nhìn!”

Cố Trăn lại mạnh mẽ kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, nhìn chằm chằm vào hoa hạch nóng bỏng, tiểu huyệt vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sau trận hoan ái hôm qua, cánh hoa khép mở, trong suốt sưng đỏ.

Cố Trăn thấp giọng nói: "Thật đẹp ..." Ngón tay của hắn trượt vào, liền bị vách tường mềm mại hút lấy. Hồi tưởng tiểu huyệt của cô chặt chẽ mà hút lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, Cố Trăn không thể nhịn được, hắn đã kìm chế cơn du͙© vọиɠ này suốt ngày qua, hắn đứng dậy.

Mạch Mang Mang toàn thân tê dại, cô tìm cớ nói “Tôi đói bụng”. Nếu còn không đến căng tin thì sẽ không còn cơm.

"Tôi sẽ cho cậu ăn ngay bây giờ”. Cố Trăn đem côn ŧᏂịŧ lớn từ trong quần giải phóng ra, đặt trên âm đế của cô mà cọ xát.

“A...” Mạch Mang Mang rêи ɾỉ, tiểu huyệt lại chảy ra một đợt dâʍ ɖị©ɧ, dính ướt qυყ đầυ Cố Trăn.

Cố Trăn liền chậm rãi đi vào một cách thuận tiện hơi nhờ da^ʍ thuỷ trơn trượt , thịt non tầng tầng lớp lớp từ tứ phía ôm chặt lấy côn ŧᏂịŧ, hắn thích được một nửa dừng lại để chống lại kɧoáı ©ảʍ muốn bắn, xoa xoa nhũ hoa của cô nói “Không được còn kẹp chặt như vậy ?”

Mạch Mang Mang cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt ngấn nước, cảm thấy người này thật sự rất đáng ghét, không cho hắn làm thì hắn nhất định phải làm, lúc làm rồi thì tiến vào một nửa lại dừng lại, khiến cho cô cảm thấy thật khó chịu.

Cô đẩy eo về phía trước, chủ động nuốt nửa phần còn lại của Cố Trăn, thời điểm lút cán, cả hai đều nhịn không được sảng khoái mà thở hắt ra.

“Ưm a…" Mạch Mang Mang di chuyển mông lên xuống, phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô to của Cố Trăn, vừa nhắm mắt hưởng thụ, vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Cố Trăn, đàn ông không nên bạo lực quá, biết không?”

Năm ngón tay xoa ngực cô đột nhiên siết chặt, cô còn chưa kịp kêu đau, Cố Trăn đã nắm lấy cổ chân của cô và kéo mông cô ra khỏi chiếc hộp, giữ cô bằng khuỷu tay để cô không bị rơi xuống.

Dươиɠ ѵậŧ đâm thật sâu vào hoa tâm sau đó xoay tròn, Cố Trăn bắt đầu đưa đẩy thật nhanh, tiếng rêи ɾỉ của Mạch Mang Mang đứt quãng: “Ưm a... Cố Trăn... chậm một chút... Đau…”

Cố Trăn trêu chọc hoa hạch sưng to của cô, phối hợp với tiết tấu hạ thân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí mạng, hô hấp của hắn thô nặng: “Giỏi quá, vừa ướt vừa nóng... Mang Mang, cậu cũng cần biết rằng, nhanh mồm dẻo miệng phải dùng vào thời điểm thích hợp thì mới tốt”.

“Thật lớn... Thao thật thoải mái...” Đôi chân thon dài của Mạch Mang Mang vòng quanh eo thon chắc của hắn, nửa người dưới lơ lửng khiến cô không có cảm giác an toàn, " Cố Trăn... Thả tôi xuống... ”

Phòng thiết bị nằm dưới tầng trệt, yên tĩnh không bóng người, giọng nói mềm mại của cô cũng có vẻ đặc biệt càn rỡ, trêu trọc khiến côn ŧᏂịŧ của Cố Trăn lại trướng thêm, tàn nhẫn mà cắm vào tiểu huyệt cô, thân thể hai người trẻ tuổi chồng lên nhau, tiếng da^ʍ mĩ liên tiếp vang lên.

“Không ” Cố Trăn cự tuyệt, khom lưng ngậm núʍ ѵú cô “ Thật muốn thao chết cậu ”

"Sướиɠ không?” Cố Trăn híp mắt chăm chú nhìn thái độ quyến rũ của cô, nhiều lần cắm sâu vào tận hoa tâm.

“ Sướиɠ … A không được…” Hắn tiến công quá mãnh liệt, Mạch Mang Mang lắc đầu, nhưng eo và mông đều bị hắn khống chế, không có đường lui, chỉ có thể bị cuốn vào “A... Tới rồi!”

Tiểu huyệt co rút kịch liệt, da^ʍ thuỷ chảy xuống ướt bụng dưới của Cố Trăn, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng rút ra mang theo da^ʍ thuỷ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà trên bụng nhỏ của Mạch Mang Mang.

Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, từ xa truyền vào.