“A…”
Thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất, đồng phục cùng với nội y bị xốc lên qua ngực, lộ ra bộ ngực mềm mại, núʍ ѵú sưng đỏ vểnh lên, rõ ràng cách đây không lâu đã bị ai đó cắn mạnh.
Cổ cô cong lên, mái tóc đen nhánh xõa tung che lấp độ cong mềm mại, trong miệng hàm chứa một nửa côn ŧᏂịŧ thô to, lưỡi nhỏ linh hoạt liếʍ láp mã mắt mẫn cảm của hắn.
“Ân... Thật giỏi...” Cố Trăn thanh âm khàn khàn khen ngợi, hắn hơi ngửa đầu, một tay vuốt tóc Mạch Mang Mang, một tay khác chống lên bồn rửa tay bên cạnh.
Hắn bắt đầu không thoải mái với sự nhẹ nhàng như vậy, hắn tăng thêm lực đạo, đẩy sâu vào yết hầu cô, Mạch Mang Mang phối hợp mà co rút lại.
Cảm giác tê dại lan ra khắp cơ thể từ cái miệng mềm mại, ẩm ướt quấn quanh côn ŧᏂịŧ, Cố Trăn rên lên một tiếng.
Bởi vì miệng há to trong thời gian dài, Mạch Mang Mang không khống chế được mà chảy nước miếng, chất lỏng trong suốt từ khoé miệng chảy ra dính trên côn ŧᏂịŧ không ngừng ra vào của Cố Trăn, lấp lánh ướŧ áŧ.
Chung quy vẫn chịu không nổi, tay Mạch Mang Mang chống lấy bụng cố Trăn, dùng sức đẩy hắn ra, nghiêng đầu thở dốc một lúc.
Cô chậm rãi đứng dậy, trừng mắt nhìn Cố Trăn, oán trách nói: “Cậu quá lớn ..."
Tư thế yêu mị và quyến rũ quá đủ để khiến trái tim ai đó sớm xao xuyến.
Du͙© vọиɠ hắn trướng đến phát đau, câu nói này của cô như là đổ thêm dầu vào lửa, Cố Trăn trầm mặc bế Mạch Mang Mang đặt trên bồn rửa tay, trực tiếp đẩy ra qυầи ɭóŧ đen sang bên cạnh, qυყ đầυ cực đại chống trên miệng huyệt mà ma sát, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô không khỏi rùng mình, miệng huyệt mềm mại ướt đẫm mà ngậm lấy hắn.
Mạch Mang Mang đột nhiên hoảng hốt bừng tỉnh, nhẹ nhàng đẩy vai hắn: “ Cậu chưa đeo bao “.
Cố Trăn bất động, càng thêm ác ý cọ xát trên dưới “ Không, muốn trực tiếp thao cậu “. Hắn đẩy vào một chút, mị thịt lập tức quấn lấy, hắn cười nhẹ: “ Nhìn xem, nó đang hút tôi”.
"Không được, cậu phải...” Mạch Mang Mang như thường lệ vênh mặt hất hàm sai khiến, vặn mông muốn trốn, lời nói còn chưa nói xong, bỗng nhiên nức nở “A...”.
Cố Trăn trực tiếp đẩy ra mép thịt đang khép chặt, dùng sức mà đâm đi vào.
Chỗ sâu nhất trong Mạch Mang Mang đều bị đâm đến, cô không còn thời gian để suy nghĩ chuyện gì nữa, yêu kiều rêи ɾỉ: "Thật thoải mái... ”
Cố Trăn cúi đầu cắn đầṳ ѵú đỏ bừng của cô:” Mới có một kỳ nghỉ hè không thao, cậu lại chặt rồi ”
Mạch Mang Mang vừa đau vừa thoải mái, ôm cổ Cố Trăn, ưỡn ngực đưa bộ ngực đầy đặn của mình vào miệng hắn, hưởng thụ hắn liếʍ mυ'ŧ, đáp lại: “Lâu như vậy không gặp... ưʍ... nhưng thật ra của cậu lại không lớn hơn được…”
Cố Trăn hừ cười một tiếng, môi lưỡi hướng lên trên, gặm cổ cô, khàn giọng hỏi: "Còn chưa đủ lớn? Sao lại thao cậu sảng khoái đến vậy? ”
Hắn đỉnh đến chỗ sâu nhất hoa tâm, chỗ giao hợp kề sát, lôиɠ ʍυ giao triền: “Nhiều nước vậy sao…”
"A...... Mọi người sẽ thấy” lần thâm nhập này của hắn khiến Mạch Mang Mang phát run, lại không nghĩ hắn lưu lại dấu vết ở trên cổ cô.
“ Cậu cũng có lúc sợ?" Biết cô không muốn, Cố Trăn lại làm ngược lại, nặng nề cắn một cái.
Hắn lùi lại phía sau, huyệt thịt không tha mà cuốn chặt, trơn trượt: “Đừng kẹp chặt như vậy, không ra được”.
"Vào đi... "
Trong lúc Mạch Mang Mang bất mãn, Cố Trăn giữ eo cô, xoay người cô đối mặt với gương, rồi từ phía sau chậm rãi đẩy vào.
Cố Trăn phảng phất như đang dụ dỗ, thanh âm mang từ tính của thiếu niên, trầm thấp đủ để mê hoặc lòng người: "Ngoan, không vội.. Làm cậu từ phía sau..”
Chiếc gương đã cũ, vẫn còn vết nước trên đó, nhưng cũng đủ để Mạch Mang Mang thấy bộ dáng dâʍ đãиɠ của chính mình vào lúc này. Hai chân của cô bị Cố Trăn mở rộng, ở giữa là tiểu huyệt phấn nộn, nước chảy tràn ra, hai mảnh cánh hoa bị côn ŧᏂịŧ thô to cắm đến không khép lại được, mảnh mai mà kẹp, côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím ở trong đó ra ra vào vào.
Cố Trăn không ngừng ưỡn thắt lưng, đột nhiên lướt qua một nếp gấp, Mạch Mang Mang co rúm lại như điện giật: "Ừm a... Ở đó... Không… ”
Thời điểm nói ra cô bỗng cảm thấy hối hận, việc phơi bày điểm yếu của mình trước kẻ thù là điều tối kỵ.
Cố Trăn cười rộ lên, quả nhiên không buông tha cô, qυყ đầυ nặng nề đè lên, liên tục va chạm, hắn hỏi: “ Dươиɠ ѵậŧ lớn hay không lớn, hửm ?”
“A a a...” Mạch Mang Mang nhanh chóng bị kɧoáı ©ảʍ cực hạn kia cắn nuốt, đầu óc trước mắt đều là một mảnh ánh sáng trắng, cô muốn trốn, lại bị Cố Trăn gắt gao đè lại khiến nó càng cứng hơn, đành phải cầu xin tha thứ "Thật lớn, làm cho tôi thật thoải mái... ”
Cố Trăn rốt cục buông tha chỗ đó, tiếp tục tiến về phía trước, tư thế này khiến hắn thao càng sâu, nhiều lần cắm đến hoa tâm, Cố Trăn lại cắn vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở nóng bỏng phun ra: "Ai làm cho cậu thoải mái? ”
Mạch Mang Mang vô thức rơi lệ, mang theo tiếng khóc nói: "Cố Trăn… Từ bỏ… ”
Cố Trăn thấp giọng: “ Tiểu tao hóa, kẹp khiến tôi suýt chút nữa bắn rồi”. Phát hiện tiểu huyệt của cô có tiết tấu co rút lại, Cố Trăn biết cô cao trào rồi, hạ thân cũng đẩy nhanh tốc độ “Toàn bộ bắn cho cậu được không?”
Mạch Mang Mang cả người nhũn ra, cự tuyệt nói không nên lời, chỉ biết kẹp chặt lấy thân thể to lớn, bị thao lộng ra tiếng nước da^ʍ mĩ , hư ảo như bay trên mây.
Không nghe được cô trả lời, Cố Trăn cũng không thèm để ý, đưa đẩy mấy chục cái, đẩy đến chỗ sâu nhất trong cô mà bắn ra.
Sau một trận hoan ái, Cố Trăn rút ra khỏi người cô, tiểu huyệt ướŧ áŧ màu đỏ tươi, da^ʍ thuỷ trộn lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi chảy ra từ huyệt khẩu.
Mạch Mang Mang thân thể vô lực trượt xuống, cho đến khi suýt nữa ngã xuống đất, Cố Trăn mới đưa tay ra đỡ.
Cố Trăn vỗ vỗ mông trắng nõn của cô, nhàn nhạt hỏi: “Thế nào?”