Chương 8: Tiểu Bạch là sắc lang
Sau khi máy bay đáp xuống, Hướng Linh Băng nắm tay Hách Liên Tiểu Bạch đi xuống.
Thật ra thì nàng còn có chuyện không rõ ràng lắm.
Lúc kiểm an, kiếm Trạm Lô ở trên người Hách Liên Tiểu Bạch, tại sao không có kiểm tra đo lường ra được?
Xem ra, lịch sử thật sự có rất nhiều chuyện không thể giải thích được.
"Đói bụng không?" Hướng Linh Băng thấy cô nhìn xung quanh, cười nói.
Hách Liên Tiểu Bạch sờ sờ bụng, xoay đầu, nhìn Hướng Linh Băng, gật gật đầu.
Bởi vì động tác liên tục của cô làm nàng cười thêm xán lạn, Hướng Linh Băng giơ tay ngăn cản chiếc taxi, sau khi lên xe nói, "Khách sạn xx."
Tài xế lái xe đi tới khách sạn, Hách Liên Tiểu Bạch ngồi ở trong xe, đôi mắt nhìn chằm chằm đường phố bên ngoài, thấy từng tòa nhà cao chót vót ngoài đó, nhịn không được quay đầu lại bộ dáng bảo bảo lại tò mò.
Hướng Linh Băng hiểu rõ nhìn cô, khẽ mở đôi môi đỏ mộng nói, "Lại có cái gì muốn hỏi?"
"Cái đó..." Hách Liên Tiểu Bạch chỉ chỉ một tòa nhà ở bên ngoài, "Cái đó là cái gì?"
"Cái đó sao..." Hướng Linh Băng nhịn không được ôm chặt cô, "Tiểu Bạch cảm thấy sao?"
"Ngô..." Bởi vì thân thể bị ôm chặt có chút không quen, nhưng không có giãy giụa, Hách Liên Tiểu Bạch lại nhìn nhìn tòa nhà luôn xẹt qua ngoài cửa sổ, thật cẩn thận nói, "Nhà ở?"
"Đúng vậy." Hướng Linh Băng nhìn cô, "Chính là nhà ở, Tiểu Bạch thật thông minh."
Tài xế taxi nhìn hai người trong kính chiếu hậu, âm thầm thở dài.
Cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị bệnh tâm thần a.
Sau khi xe tới khách sạn, hai người bước xuống xe.
Lúc Hách Liên Tiểu Bạch tới gần cửa tự động thì cửa mở.
A?
Ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh cửa tự động, lại lui ra xa một chút, lại chạy tới gần, lại lui ra xa...
Hai tiểu thư tiếp khách mặc sườn xám đứng bên cạnh cửa động liếc nhau, đều cảm thấy vẻ mặt đối phương có hơi vặn vẹo.
"Tiểu Bạch, đừng đùa." Hướng Linh Băng bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới kéo tay cô lại, "Ăn cơm."
"A." Dừng động tác muốn lại về lại, Hách Liên Tiểu Bạch nắm tay Hướng Linh Băng, "Cơ quan của cái cửa kia ở đâu? Tại sao lại không cần người khống chế?"
"Tiểu Bạch ~~" Hướng Linh Băng hơi cắn cắn môi dưới, "Đừng bắt nạt tỷ tỷ, tỷ tỷ vật lý rất kém."
"Vật lý? Vật lý là cái gì?" Hách Liên Tiểu Bạch lại hỏi.
"Tiểu Bạch!" Hướng Linh Băng không thuận theo, dừng bước lại hai tay xoa gò má Hách Liên Tiểu Bạch , "Tỷ tỷ không phải vạn năng."
Chớp chớp mắt, gò má của Hách Liên Tiểu Bạch bởi vì bị Hướng Linh Băng xoa nắn cho nên có hơi ửng đỏ, "Tỷ tỷ của em nói, không thể xem tỷ tỷ là vạn năng..."
"Vậy sao em vẫn còn hỏi chị, em cố ý a." Nghe vậy bất mãn nhíu nhíu cái mũi, Hướng Linh Băng nhẹ búng mũi cô, "Không dám bắt nạt tỷ tỷ của em nên mới bắt nạt chị đúng không?"
"Hắc..." Hách Liên Tiểu Bạch xấu hổ cười cười, "Khi đó em cũng hỏi, tỷ tỷ nói chị ấy không biết..."
Liếc xéo cô một cái, lập tức đi tới bàn ngồi, tay vẫn kéo tay Hách Liên Tiểu Bạch.
"Giống tỷ tỷ, chị tức giận?" Tay Hách Liên Tiểu Bạch bị lôi kéo, hơi nghiêng đầu nhìn người mặt không biểu tình, nhỏ giọng nói, "Tỷ tỷ của em nói, tức giận không tốt cho cơ thể."
"Em thích ăn cái gì?" Buông ta Hách Liên Tiểu Bạch ra ngồi vào bên kia, Hướng Linh Băng thấy người phục vụ cầm thực đơn đi tới liền mở miệng hỏi cô.
"Thịt nướng." Hách Liên Tiểu Bạch không chút do dự nói.
"Đổi cái khác." Hướng Linh Băng cũng không chút do dự.
"Ách..." Hách Liên Tiểu Bạch trầm mặc hồi lâu, lại lần nữa mở miệng, "Khoai tây nướng."
"..."
Không nhận được câu trả lời của Hướng Linh Băng đáp án, Hách Liên Tiểu Bạch len lén nhìn nàng một cái, lại nhìn phục vụ ở một bên, nghĩ nghĩ, "Khoai lang."
Hướng Linh Băng thở dài, cầm thực đơn chọn vài món, cuối cùng lại dặn thêm một củ khoai lang, lúc này mới để người phục vụ rời đi.
Mở miệng muốn nói với Hách Liên Tiểu Bạch, đột nhiên bàn tay bị cầm chặt, ngước mắt lên chống lại con ngươi viết hai chữ đồng cảm, cảm thấy không hiểu.
"Giống tỷ tỷ..."
"Hửm?"
"Sau này Tiểu Bạch sẽ chuẩn bị thịt nhiều thịt cho chị ăn?"
"Sao?"
"Trước kia, Hách Liên Thanh Chấn bắt nạt em và tỷ tỷ, chỉ cho tụi em ăn khoai lang. Em liền đi vào trong rừng đi săn nướng thịt cho tỷ tỷ ăn..."
"Tiểu Bạch ~~" Hướng Linh Băng dở khóc dở cười.
Tiểu Bạch đần độn này, cư nhiên cho rằng nàng không có tiền mua thịt ăn.
Thật là, loại thịt nướng mà cô nói, khách sạn này chắc chắn không có. Cho dù có, nàng cũng không muốn nhìn thấy Hách Liên Tiểu Bạch cầm kiếm Trạm Lô cắt thịt.
Không nghĩ tới cư nhiên làm Hách Liên Tiểu Bạch hiểu lầm.
Đứa ngốc này, nàng chọn mấy món ăn đều có thịt không được sao? Trong tên không có chữ thịt không có nghĩ là trong món ăn không có thịt.
"Yên tâm đi, có Tiểu Bạch ở đây, giống tỷ tỷ nhất định sẽ có thịt ăn." Hách Liên Tiểu Bạch thề son sắt.
Hướng Linh Băng hoàn toàn bất đắc dĩ, dựa lưng vào ghế rất không có hình tượng liếc cô.
Sau khi đồ ăn được đem lên, Hướng Linh Băng kẹp một miếng thịt lên, đưa đến bên miệng Hách Liên Tiểu Bạch, "Há miệng."
Ngạc nhiên nhìn miếng thịt kia, há mấy, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, Hách Liên Tiểu Bạch mở miệng nói, "Thịt a."
"Nói thừa." Lại kẹp lên một miếng đưa tới, con ngươi của Hướng Linh Băng hiện lên ý cười xấu xa, "Tiểu Bạch quá ngu ngốc, phải ăn hết bàn thịt này."
"Tỷ tỷ của em nói, thường xuyên ăn thịt sẽ thành người mập." Hách Liên Tiểu Bạch ngoan ngoãn ăn luôn miếng thịt kia, hàm hàm hồ hồ nói, "Nhưng mà Tiểu Bạch ăn rất nhiều rất nhiều thịt, không có thành người mập a."
Gắp một món khác đút đến miệng nàng, Hương Linh Băng đột nhiên phát hiện mình rất thích đút cô ăn như vậy, vì vậy đút một đũa lại một đũa, không để ý tới ánh mắt khác thường của người xung quanh.
Hách Liên Tiểu Bạch được đút một lúc lâu, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, cầm lấy đôi đũa ở trên bàn cũng đút miếng thịt tới bên miệng Hướng Linh Băng, "Giống tỷ tỷ thật gầy thật gầy, phải ăn nhiều thịt."
Gương mặt hơi nóng lên, Hướng Linh Băng hơi liếc cô một cái há mồm, há miệng thật cẩn thận cắn vào trong miệng, lại che miệng nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Vẻ mặt của Hách Liên Tiểu Bạch giống như một đứa trẻ phát hiện đồ chơi mới, lại gắp đồ ăn đút Hướng Linh Băng lần nữa, vị vậy vị trí của hai người đảo ngược như vậy.
Hách Liên Tiểu Bạch cảm thấy chơi rất vui, Hướng Linh Băng lại cảm thấy có hơi xấu hổ, ở trong bầu không khí quỷ dị, bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong.
Sau khi ăn xong dẫn Hách Liên Tiểu Bạch đi chọn quần áo, lúc cầm cái váy lên, Hách Liên Tiểu Bạch lại chết sống không muốn.
"Không phải ở Đào Hoa Nguyên cũng mặc váy sao?" Hướng Linh Băng khó hiểu hỏi.
Không phải nói nam nữ ở Đào Hoa Nguyên đều mặc váy không phải sao?
"Em... Em..." Gương mặt Hách Liên Tiểu Bạch đỏ bừng lên, kéo Hướng Linh Băng qua một bên, chỉ chỉ một cô gái mặc váy liền áo ở cách đó không xa, thấp giọng nói, "Giống tỷ tỷ, hồi nãy có gió thổi qua, ở trong váy của cô nương đó không mặc cái gì hết."
"A?" Mở to hai mắt, nhìn cô gái đang chọn quần áo ở phía bên kia, Hướng Linh Băng có chút không tin nói, "Nói bậy, người ta bảo thủ lắm a."
Váy liền áo kia cũng dài tới bắp chân, hơn nữa bả vai cũng không lộ, vừa nhìn là biết là một cô gái bảo thủ.
"Tỷ tỷ của em nói, bé ngoan không được gạt người!" Hách Liên Tiểu Bạch vừa nghe nàng nói như vậy, nóng nảy, giậm chân giải thích, thấy Hướng Linh Băng không tin, dứt khoát âm thầm vận công, đẩy một đạo chưởng phong tới chỗ cô gái kia.
Cô gái đang cầm hai cái áo thun so sánh không hề có chút phòng bị, chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua, cái váy bốc lên một phen, qυầи ɭóŧ màu hồng phấn bại lộ trước mặt mọi người, không khỏi hét chói tai.
Bằng hữu ở bên cạnh cô gái vội vàng kéo váy xuống cho nàng, cũng may ở trong cửa hàng chỉ có hai ba nhân viên cửa hàng và Hướng Linh Băng các cô, cũng không có bất kỳ người đàn ông nào.
Hách Liên Tiểu Bạch nhướng mày, quay đầu nói với Hướng Linh Băng đang trợn mắt há hốc mồm, "Giống tỷ tỷ, em không có nói bậy, nàng bên trong thật sự không có mặc gì hết."
"Hách Liên Tiểu Bạch !" Hướng Linh Băng dở khóc dở cười kêu cô, "Em cái tên sắc lang này!"
Mím môi ôm mấy món quần áo đi tính tiền, Hướng Linh Băng tự mắng Hách Liên Tiểu Bạch một câu sắc lang liền không để ý tới cô nữa.
"Giống tỷ tỷ..." Hách Liên Tiểu Bạch đáng thương hề hề đi theo sau nàng, "Em không phải cố ý."
"Em bớt đi." Đi tới một cửa hàng khác chọn đôi giày thể thao cho Hách Liên Tiểu Bạch thay, ngồi xổm xuống buộc dây giày giúp cô, "Bắt đầu từ lúc chị biết em, em chính là sắc lang."
Nào có người như vậy, chỉ vì chứng mình lời nói của mình, liền nhấc váy của con gái người ta lên.
Hách Liên Tiểu Bạch cái tên sắc lang ngu ngốc này!
-------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này số lượng chữ hình như có chút ít... đổ mồ hôi...
Nói mới vừa trong lớp dùng di động gõ chữ, sau đó ngón tay cái đau quá, ta tích tụ...