Hoàng Thu Hà thu lại dáng vẻ đáng thương vừa nãy, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: "Thằng chó, thêm cả lần vừa rồi, mày đã đánh tao tổng cộng hai lần rồi!"
"Từ nhỏ đến giờ tao chưa từng chịu uất ức như vậy, còn muốn lấy tiền phải không? Yên tâm, chờ bà đây bẻ mày thành tám đoạn nhất định sẽ đốt thêm cho mày chút vàng mã, để mày ở bên kia có thể đủ tiêu, đánh hắn đi!"
Ngay khi mấy chục bảo vệ chuẩn bị lao về phía trước, Hoàng Phúc Đào lớn tiếng nói: "Dừng lại!"
"Bố...”
Hoàng Thu Hà không hiểu tại sao bố lại muốn ngăn cản cô ta trả thù.
Hoàng Phúc Đào vung tay lên, nhìn chằm chằm đánh giá Diệp Vĩnh Khang một lượt bằng ánh mắt vô cùng tức giận và ác độc, lạnh lùng nói: "Con gái tao lớn như vậy, ngay cả tao cũng không nỡ đυ.ng vào một đầu ngón tay của nó đâu!"
"Thằng ranh coi trời bằng vung này, một đao gϊếŧ chết thì quá dễ dàng cho mày rồi, người đâu, trước tiên chặt chân tên khốn kiếp này, sau bắt cả nhà hắn lại, đem ra núi sau chôn sống!"
Thực ra, trong lòng Hoàng Phúc Đào còn tức giận hơn cả Hoàng Thu Hà, đây là đứa con gái duy nhất của ông ta, từ thuở nhỏ ông ta đã vô cùng chiều chuộng, cho dù Hoàng Thu Hà có gây nên họa gì, trước giờ Hoàng Phúc Đào cũng đều không trách móc nửa câu.
Còn Hoàng Thu Hà lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cũng khó tránh được việc trở thành dáng vẻ như bây giờ.
"Đúng, cứ làm như vậy đi, gϊếŧ hết cả nhà hắn, ha ha!"
Hoàng Thu Hà vỗ tay đồng tình, trong mắt cô ta, mạng sống của người khác không khác gì con kiến.
Vù!
Sau khi nhận lệnh, bảo vệ xung quanh lập tức trở nên hung hăng, cầm dao lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng trên mặt Diệp Vĩnh Khang không hề hoảng sợ, thậm chí còn không có nhấc lên mí mắt lên.
Khi đám bảo vệ xung quanh còn cách anh khoảng hai mét, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nâng chân giậm mạnh xuống đất "bịch" một tiếng.
Bùm!
Sau tiếng nổ lớn như tiếng sấm, một dòng đối lưu cực kỳ mạnh mẽ như một cơn lốc xoáy tản ra bốn phía.
Mấy chục tên bảo vệ giống như những chiếc lá khô trong cơn gió lớn, ngay lập tức bị luồng khí tức đánh mạnh đến mức hồn bay phách lạc, bật ra trên không trung rồi ngã xuống đất cách mười mấy thước, giống hệt như những giọt mưa rơi lách tách trên mặt đất.
Hoàng Phúc Đào, Hoàng Thu Hà và đám người nhà họ Hoàng, mặc dù đứng cách đó khá xa, không đến nỗi bị luồng khí tức đánh bật ra, nhưng họ cũng loạng choạng lùi lại vài mét.
Khi bọn họ mở mắt chậm rãi định thần lại, vẻ mặt của mọi người ngay lập tức trở nên đông cứng lại!
Cảnh tượng trước mắt đã vượt xa phạm vi nhận thức của họ về thế giới này!
Họ vẫn không dám tin, một người có thể bằng một chân giẫm nát mặt đất trong bán kính hơn mười mét!