Đào Thiên Khánh nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, sau đó đột nhiên cười nói: "Không tệ, không hổ là có khả năng làm cho chị của tôi gặp nạn, thật đúng là hảo hán".
"Nếu đã vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Lần này tôi đến đây theo lệnh của bố tôi. Đến vì mục đích gì chắc tôi không cần nói thêm nữa nhỉ".
"Tuy nhiên, con người tôi lại thích kết bạn. Một anh hùng như anh Diệp đây khác với lũ kiến đang nằm trên đất này. Tôi rất muốn làm bạn với anh".
Diệp Vĩnh Khang nhả ra một hơi khói, nhẹ nói: "Anh không sợ khi trở về sẽ khó giải thích sao?"
Đào Thiên Khánh bật cười: "Người anh em nghĩ nhiều rồi, ở đây có nhiều đầu như vậy, chỉ cần chặt một cái về là được rồi mà".
"Sau đó tôi sẽ cho anh một thân phận mới, từ nay đi theo tôi. Hai anh em chúng ta ăn sung mặc sướиɠ, sống vui vẻ qua ngày!"
Diệp Vĩnh Khang cười ranh ma sau đó nhướng mi nhìn về phía đối phương, không khó để nhận ra người này tuy tướng mạo yếu ớt nhưng lại là một người đặc biệt thông minh.
Đầu tiên là gϊếŧ ba nhà Tiền, Hàn, La, lấy danh là giúp anh diệt trừ mâu thuẫn nhưng kì thực lại để trấn áp anh.
Mặc dù được lệnh phải tìm cách trả thù nhưng lại muốn thu phục Diệp Vĩnh Khang, loại người này không chỉ có đầu óc mà còn có dã tâm vô cùng độc ác, có thể nhìn thấy hắn chả đau lòng chút vào đối với cái chết của Đào Xuân Yến.
Nhưng trong mắt Diệp Vĩnh Khang, phương pháp của hắn chẳng qua chỉ là thủ đoạn ngây thơ và lố bịch mà thôi.
"Anh vừa nói là muốn kết bạn với tôi?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Đào Thiên Khánh gật đầu và mỉm cười: "Không biết ý anh Diệp thế nào?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ gạt tàn thuốc, nhìn đối phương cười nói: "Anh không xứng làm bạn với tôi!"
Đối mặt với những lời lẽ ít gây tổn thương nhưng tính sỉ nhục lại cao như vậy, lại không thể nhìn ra chút tức giận nào trên mặt Đào Thiên Khánh.
"Haizzz, tất nhiên là tôi không xứng làm bạn với đấng hào kiệt như anh Diệp đây rồi".
Đào Thiên Khánh thở dài, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang híp mắt nói: "Cho nên, tôi chỉ có thể làm bạn với vợ con anh thôi".
"Để thể hiện thành ý của tôi, hai người bạn của tôi đã lên đường đi thăm hỏi vợ và con gái anh rồi, chắc giờ cũng đến nơi rồi đấy".
Đào Thiên Hổ chỉ biết Đào Thiên Khánh là một con rắn độc đầy âm mưu với vẻ ngoài đạo đức giả.
Nhưng Đào Thiên Khánh luôn bác bỏ đánh giá này.
Bởi vì chỉ có bản thân hắn mới biết hắn không phải rắn độc, mà là sói đói, một con sói mưu mô, tham lam, hung dữ, tàn ác, khát máu!
Mặc dù Đào Thiên Hổ dũng mãnh, nhưng theo quan điểm của Đào Thiên Khánh, đó cũng chỉ là một tên ngốc với đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi!
Trên đường đến Giang Bắc, Đào Thiên Khánh đã tra hết được thông tin của Diệp Vĩnh Khang.