Không dám nói tài lực và quy mô của ngân hàng Kim Kỳ đứng đầu cả nước, nhưng căn tin của ngân hàng thì chắc chắn có thể vỗ ngực mà đảm bảo rằng tuyệt đối không công ty nào sánh kịp.
Hầu hết các công ty khác đều hợp tác với một số nhà cung cấp thức ăn xanh, nhưng ngân hàng Kim Kỳ có một nông trường lớn riêng.
Tất cả rau quả, thịt cá đều được canh tác theo tiêu chuẩn cao nhất, nguyên liệu bên trong chưa từng bán ra, chỉ cung cấp cho căn tin nội bộ.
Các đầu bếp của căn tin ít nhất cũng phải là đầu bếp ba sao Michelin, ngoài ra còn có nhiều hậu duệ chính quy của các nền ẩm thực khác nhau.
Chất lượng đồ ăn của căn tin thậm chí còn hơn cả một vài nhà hàng cao cấp.
Diệp Vĩnh Khang đưa Diệp Tiểu Trân đến khu ăn uống của nhân viên cao cấp, có một mặt là cửa kính sát đất, bàn ăn tròn được chạm khắc từ một viên thạch anh lớn, xung quanh trang trí đơn giản mà tinh tế, dùng bữa trong một nơi như vậy quả thật là một loại hưởng thụ.
"Oa, bố, món này ngon quá... món này cũng ngon, bố cũng ăn đi ạ, thật sự là rất ngon!"
Diệp Tiểu Trân ham ăn đến đây đương nhiên như cá gặp nước, hai má nhỏ phồng lên, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn cùng kích động.
"Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn”.
Diệp Vĩnh Khang trìu mến nhìn Diệp Tiểu Trân ngấu nghiến, thầm nghĩ con bé bình thường ăn rất được, không hiểu tại sao không béo lên?
"Cao Đồ, lăn ra đây cho tôi!"
Lúc này, có một giọng nữ vô cùng chói tai đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn, không khỏi nhíu mày, hóa ra là người phụ nữ vừa nãy bị anh tát hai cái vào mặt.
"Xin lỗi cô, cô không được vào đây!"
Hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng chặn đường.
"Đồ chó, anh có biết tôi là ai không? Trưởng phòng tín dụng Cao Đồ của các anh là người đàn ông của tôi, anh ấy sẽ sớm thăng chức phó giám đốc, nếu các anh dám ngăn cản tôi nữa, cẩn thận tôi bảo anh ấy sa thải hết mấy tên bảo vệ các anh đấy!"
Người phụ nữ khoa tay múa chân, xông vào hành lang hét lớn như một bà điên: "Cao Đồ, đồ khốn nạn, mau ra ngoài cho tôi, vợ của anh bị người ta ức hϊếp đây này!"
Hai nhân viên bảo vệ vô cùng khó xử, tiến thêm một chút nữa là khu văn phòng, người ngoài không được phép vào nơi này.
Nhưng người phụ nữ này tự nhận là vợ của trưởng phòng Cao, nên không thể thô lỗ với cô ta, chỉ có thể dang hai tay ra ngăn cô ta lại, mặc cho cô ta cào lung tung lên mặt bọn họ.
Không lâu sau trên mặt hai người bảo vệ đã bị cào chảy máu.
Đúng lúc này, người phụ nữ đột nhiên nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang cùng với con nhóc ngỗ nghịch kia đang ngồi nghiêng trong phòng ăn đối diện, cô ta tức giận xông vào, chỉ vào mũi của Diệp Vĩnh Khang mắng chửi.
"Hay lắm, tôi còn muốn tìm anh tính sổ, không ngờ anh lại chạy tới đây tự chui đầu vào lưới!"