"Bạn của tôi đâu".
Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh không thấy Trần Tiểu Túy, anh cũng không thể hành động hấp tấp trước khi đảm bảo an toàn cho Trần Tiểu Túy.
Cô gái bật cười, lắc sâm banh trong tay rồi chậm rãi nói: "Không ngờ vận đào hoa của anh lại mạnh như vậy, ở nhà có vợ đẹp, bên ngoài lại có cô tình nhân là cô chủ xinh như hoa".
"Đừng lo lắng, tình nhân của anh tạm thời rất an toàn, nhưng trước khi gặp cô ta, tôi muốn cùng anh giải quyết chuyện giữa chúng ta đã".
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày: "Tôi cũng muốn biết tôi có khúc mắc gì với cô đấy".
"Diệp Vĩnh Khang, xem ra anh rất dễ quên nhỉ, nhìn kỹ xem tôi là ai!"
Người phụ nữ đưa tay tháo kính râm ra.
"Là cô à?"
Sau khi nhìn thấy gương mặt của đối phương, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhận ra, đồng thời cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra đối phương là ai.
Lúc trước dùng bữa ở nhà họ Hạ, người nhà họ Hạ đã nghĩ Diệp Vĩnh Khang không phải là người đứng đầu ngân hàng Kim Kỳ, sau đó liền trở mặt và lần lượt rời khỏi bữa tiệc.
Nhưng Diệp Tiểu Trân vẫn chưa ăn no, khi cô bé nói rằng cô bé muốn ăn đùi gà, một người giúp việc nhà họ Hạ đột nhiên chạy đến chửi rủa cô bé.
Diệp Vĩnh Khang đã bẻ gãy tay người nọ vì miệng lưỡi độc địa của cô ta.
Mà người phụ nữ trước mặt anh lúc này chính là nữ giúp việc hồi đó!
"Không ngờ phải không, Diệp Vĩnh Khang".
Đào Xuân Yến giơ cánh tay lên, giễu cợt Diệp Vĩnh Khang: "Cánh tay này anh còn nhớ không? Lúc trước anh đã bẻ gãy nó như thế nào?"
"Anh có nhớ anh đã gây ra cho tôi bao nhiêu khốn khổ không? Sau khi tôi bị gãy tay, lũ khốn nhà họ Hạ không những không trả tiền để chữa trị cho tôi, ngược lại còn chán ghét tôi vì không thể tiếp tục làm việc được nữa nên đã đuổi tôi đi".
"Tôi là con gái, không nơi nương tựa, lại bị gãy tay, ngay cả khi đi xin ăn cũng bị người khác ức hϊếp, Diệp Vĩnh Khang, tất cả đều là nhờ anh!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Vậy cô muốn thế nào?"
Đào Xuân Yến lắc chai sâm panh màu vàng nhạt trong ly rồi chế nhạo: "Thực ra tôi khá mâu thuẫn. Chính anh là người đã đẩy tôi vào địa ngục, nhưng cũng chính vì anh mà tôi mới gặp lại được bố ruột của mình rồi mới có ngày hôm nay".
"Cho nên tôi không biết nên hận anh hay nên cảm ơn anh nữa đây?"
“Nhưng con người tôi ấy mà, rất trọng đạo lý, chẳng phải đứa con hoang nhà anh rất thích đùi gà sao?"
"Lát nữa tôi sẽ cho người giao đùi gà trên bàn qua cho con bé, coi như cám ơn".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong vẫn bình tĩnh nói: "Xem ra cô có trí nhớ rất tốt. Còn nhớ rõ con gái của tôi thích ăn đùi gà, nhưng cô dường như đã quên một chuyện".