Nuôi Mỹ Nhân

Chương 2: Mua yếm

CHƯƠNG 2: MUA YẾM

Ba cô đội gạo lên chùa

Một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư

Sư về sư ốm tương tư

Ốm lăn ốm lóc cho sư trọc đầu

-    Ca dao Việt Nam

Cuối cùng thì Trường Sinh vẫn không tìm được chiếc yếm nào phù hợp với A Lan. Nên đành phải dẫn nàng đi mua. Mà mua vải vóc trang phục thì còn chỗ nào hay hơn làng Bưởi nức tiếng may dệt tài hoa. Chưa cần tới hắn dỗ dành, A Lan đã đồng ý mặc bộ trang phục hơi hơi khiến nàng khó chịu, chỉ để được ra ngoài ngắm nhìn làng xã xung quanh.

"A Lan, không được gỡ cây trâm này ra nghe chưa?"

A Lan chạm vào chiếc trâm ngà đơn giản mà Trường Sinh vừa cài lên tóc, môi dẩu ra lẩm bẩm "Người ta... thích... trâm hoa..."

"Chúng ta xuống giờ chợ phiên, hẳn sẽ bán trâm hoa. Chừng đó mua cho nàng một chiếc có được không?"

A Lan vui vẻ gật đầu, dung nhan sau khi cài trâm trở nên mờ mờ tỏ tỏ, nếu người không có đạo hạnh nhìn phải sẽ chỉ thấy một cô thôn nữ áo vải hết sức thông thường, chẳng ngờ được lại là một nàng tiên hoa quyến rũ vô ngần. A Lan tự bổ não các loại trâm mình có thể được mua một hồi, đến khi quay lại đã thấy Trường Sinh biến thành một công tử tóc đen áo xanh nhã nhặn, gương mặt cũng dễ nhìn như nhân loại bình thường, nếu không quen với khí tức trên cơ thể hắn thì nàng cũng không nhận ra được.

"Đi thôi."

Hắn mở tay ra ôm hông nàng, siết chặt vào bên mình. Đợi A Lan vòng tay ôm vững hắn mới bắt đầu di chuyển, chú thuật trên chân đẩy người đi nhanh và xa như chim, trong khi linh lực hắn tập trung ổn định quanh người, không để mỹ nhân trong lòng bị xóc. Một bước nhảy nửa dặm, chẳng mấy chốc đã rời khỏi đỉnh Trường Sơn.

Hồi sau Trường Sinh đã đặt chân được đến làng Bưởi, bất ngờ thấy hôm nay cờ phướn phấp phới, dân chúng đông vui tụ tập ở ngôi chùa giữa làng thành từng hàng. Nhẩm tính một hồi mới nhớ hôm nay là ngày Phật Đản. Hắn cũng không gấp, nên thả A Lan xuống để nàng dạo chơi.

A Lan thì khỏi cần nói, vừa rời khỏi núi Trường Sơn nàng đã không ngừng quay đầu quan sát, từ ruộng bậc thang đến những cánh rừng bạt ngàn ngút mắt, ngóng từ lúc nhà cửa thưa thớt đến tận bây giờ mới được nhìn thấy nhiều người như vậy, nhiều thứ mới lạ như vậy, nàng chỉ hận không có thêm vài đôi mắt như bọn ong bọn bướm mà nhìn cho thoả.

Tay nắm chắc lấy chéo áo Trường Sinh đề phòng lạc mất hắn, A Lan dạo khắp các gian hàng trên kẻ chợ, chọn không chỉ một mà là ba cây trâm hoa bạc khắc hình chim lạc, hoa sen và hoa lan. Chủ hàng bán trang sức trông vào cặp đôi một công tử nhà giàu dắt theo cô thôn nữ nom quê mùa hết sức thì lấy làm lạ, nhưng ngoài mặt con buôn vẫn nở nụ cười đon đả, chỉ nhìn theo hai kẻ ấy lâu hơn một chút khi họ rời đi mà thôi.

Đi một hồi đã quá bước đến cửa chùa, người xung quanh đã vãn hơn ban nãy đôi chút. Tốp ba tốp năm người đang rủ nhau ra về, chỉ có vài cô gái làng khúc khích nói cười chỉ trỏ vào bên trong. Tò mò, A Lan cũng kéo Trường Sinh vào trong chùa.

Trong chính điện, trung tâm sự chú ý của các cô gái làng đang đứng chuyên tâm tiếp nhang, châm đèn bên tượng Đức Phật. Mi mắt hắn khẽ rũ che đi tâm tình, đầu cạo trọc, thân mặc áo của đệ tử trong chùa nhưng không che được vẻ rắn rỏi cao lớn, cơ ngực vồng lên sau lớp vải áo như trực tiếp chạm vào con tim các thiếu nữ đang thổn thức ngoài kia.

A Lan nhìn nhìn, cảm thấy người này cũng rất khá, phàm nhân mà có hẳn 5 phần tư sắc của Trường Sinh khi ở nguyên hình. So với những phàm nhân mà nàng thấy nãy giờ hẳn có thể gọi là bất phàm. Nàng kéo kéo tay áo, chỉ vào người đó rồi quay đầu lại hỏi Trường Sinh:

"Trường Sinh... hắn... phàm nhân... bình thường?"

"Không phải, trên người hắn có huyền cơ, hẳn có liên quan đến tiên nhân. Chuyện này không tiện nhòm ngó, nàng cứ mặc kệ hắn..."

Đang nói chưa hết câu đã phải nhíu mày kéo A Lan sang một bên. Một cô gái không biết từ đâu té ngã xuống ngay bên nàng, nhìn lại mới thấy gần đó có một cô nương đang đứng, mắt long song sọc vô cùng hung ác, nghiến răng nói với cô nàng vừa ngã xuống:

"Các ngươi không được mạo phạm hắn!"

"Hừ, mày cũng chỉ là một đứa mê thầy Tuệ Tâm thôi. Lại cứ làm ra vẻ đạo mạo, tao thèm vào."

Cô ả vừa té ngã cứng miệng rồi lúp xúp chạy đi, rõ ràng sức của cô gái đẩy ả té lớn hơn ả rất nhiều, nên chẳng dám ở lại. Cô gái kia như vẫn còn đang giận, mím môi nhìn quanh những gái làng đang cố nán lại nhìn vị sư thầy đẹp đẽ, cái nhìn như hận không thể móc mắt những kẻ đó ra.

A Lan thấy nàng này khá thú vị, bước đến định nhìn rõ hơn xíu, ai ngờ vừa đến gần nàng ta đã quay giật ra sau định vung tay vào mặt nàng. Tay chưa chạm được vào mặt A Lan thì nàng ta đã cảm thấy một cơn đau rùng mình chấn nhϊếp cả nguyên thần, kèm theo đó là tiếng truyền âm trầm giận.

"Xà yêu chớ làm càn."

Trường Sinh chỉ dùng một chút sức, vốn chỉ cảnh cáo thôi, không ngờ nàng xà yêu này còn quá non nớt, trong phút chốc thuật huyễn hoá trên người mờ nhạt hẳn đi lộ ra nhân diện chân thật xinh đẹp, đường cong trên người cũng nửa ẩn nửa hiện, dâng hết cảnh xuân về vị sư thầy tên Tuệ Tâm kia.

Xà yêu cố sức hoàn hồn, biết mình lỗ mãng nên cũng rất thành tâm dùng truyền âm xin lỗi A Lan, đặc biệt khúm núm trước mặt Trường Sinh:

"Đại Tiên xin ngài tha tội, tiểu nữ chỉ đến chùa thăm lại ân nhân cứu mạng, không có ý mạo phạm tiểu tiên nữ xinh đẹp này, xin ngài đừng trách tội tiểu nữ."

Trường Sinh thấy nàng ta thành khẩn cũng phất tay cho qua, A Lan lông tóc nguyên vẹn lại càng không có lý do để giận dỗi, lập tức muốn làm quen với vị yêu tinh khác loài lần đầu được gặp này, dùng giọng bập bẹ nhưng nỗ lực mười phần để nói chuyện với người ta. Nghe nàng bảo muốn mua đồ, xà nữ lập tức bảo:

"A Lan tiên nữ muốn đi mua yếm sao? Không ai rành vải lĩnh làng Bưởi như ta đâu, để ta dẫn cô và đại tiên đi nhé!"

Tiểu xà nữ nhiệt tình dẫn hai người ra khỏi cửa chùa, mọi việc vừa diễn ra vốn không một phàm nhân nào có thể nhìn thấy, nhưng hàng mi vẫn luôn hạ của người bên Phật kia vào phút bọn họ ra khỏi cửa lại nâng lên, để lộ đôi mắt đen huyền, mải miết nhìn theo

Đôi lời của tác giả Sắc: Sau khi ngồi viết tiểu sử nhân vật thì tự nhiên bị ghiền cốt truyện này, quyết định cho nó thêm màu sắc và cảm xúc ngoài chuyện chỉ làm nền cho H. Nên ai quen đọc Sắc series theo dạng [Phân Khúc] của Sắc thì chuẩn bị tinh thần nhé, vì truyện này sẽ hơi dài đó, dự đoán tầm 50 chương.

Không thể đảm bảo mỗi chương đều sắc nhưng có thể đảm bảo cảnh sắc vẫn rải đều mãn nhãn lẫn mãn cảm cho các bạn. Nếu thích thì comment một câu cho Sắc với nhé, đọc comment của các bạn có động lực viết truyện lắm đó!