Sau Này Gặp Được Anh

Chương 60: Em tìm chú để thao à?

“Cố tổng, nhà hàng đã đặt xong, anh còn gọi món gì không?” Lý Hạo nói, dường như đã quen với việc Cố Quyền đang họp, Cố Quyền gật đầu ra hiệu.

"Cố tổng, vậy tôi đi trước." Cánh cửa văn phòng đóng lại, Ôn Nhu cẩn thận nhổ cây côn ŧᏂịŧ thật gớm ghiếc của anh ra... Cố Quyền đang vẫn họp, cô cuộn người rời khỏi sự trói buộc của bàn làm việc

Cố Quyền liếc nhìn Ôn Nhu, rồi lại đưa mắt nhìn màn hình máy tính, Ôn Nhu cũng cảm thấy nhàm chán nên chỉ ngồi trên ghế sô pha xem tiết học ngày mai, uống xong cốc nước lạnh rồi nhìn khóa học rằng tiết học đầu tiên trong ngày là Mác lê nin, thật là... mới sáng sớm đã học triết học

Điện thoại trong tay cô bị rút ra, Ôn Nhu ngẩng đầu lên trực tiếp bị người đàn ông hôn lên một cái.

"Chú... chú họp xong chưa?" Ôn Nhu chớp mắt

"Cô gái nhỏ" Cố Quyền nhìn cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu cười nói: "Em tìm tôi thao phải không."

Thắt lưng và khóa kéo của Cố Quyền mở rộng, cây côn ŧᏂịŧ của anh đẩy chiếc qυầи ɭóŧ màu đen của anh lên, cô khẽ nuốt nước bọt: "Không phải chú, hai chúng ta huề nhau."

Cố Quyền trực tiếp bế cô gái nhỏ lên ngồi ở phía sau sô pha, cô dùng sức nắm chặt sô pha sợ hãi ngã về phía sau.

"Đừng mà ~ tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn cơm~" Ôn Nhu không cho Cố Quyền cởϊ qυầи

"Cô gái nhỏ, chú sẽ đút cho con một cây côn ŧᏂịŧ lớn." Cố Quyền nhíu mày, anh dùng lực cánh tay xé toạc chiếc quần jean mềm mại.

"Chú là tên lưu manh á!" Ôn Nhu hét lớn

"Con không phải đang đói sao? Chú sẽ cho con một cây côn ŧᏂịŧ lớn..." Khi Cố Quyền cởϊ qυầи jean Ôn Nhu ra, cô thuận theo sức lực của người đàn ông đang cởi mà uyển chuyển lật người lên sô pha muốn chạy trốn

"Hả? Muốn chạy hả? Để chú xem hôm nay con chạy đi đâu." Cố Quyền cười

"Chú ~ con sai rồi ~ con sai rồi ~" Ôn Nhu thấy mình không còn đường chạy, chỉ có thể ra vẻ đáng thương nhìn Cố Quyền cầu xin tha mạng

"Con không đói sao? Chú đút cho con một que thịt." Cố Quyền nắm lấy cổ tay cô bé.

“Chú, con sai rồi.” Ôn Nhu ôm mặt Cố Quyền, hôn lên môi anh, cô nịnh nọt cười

"Con là người mỗi ngày đều thích làm chuyện này." Cố Quyền vỗ mông cô gái, đặt cô xuống

"Chú ~ Chú thật tốt bụng ~" Ôn Nhu cười nhìn Cố Quyền làm nũng

"Ngày mai con không có tiết, chú đè con lên giường thao con." Cố Quyền xoa tóc cô gái nhỏ, anh cười khẽ.

"Vâng! Chúng ta đi ăn nhé?" Ôn Nhu nhìn Cố Quyền

“Chờ chú chút.” Cố Quyền không hài lòng véo đôi má mềm nhũn của cô gái nhỏ, mặc dù không nặng tay nhưng vẫn còn vết đỏ.

Ôn Nhu không quan tâm, dù sao cũng không đau... cô đang suy nghĩ đến chuyện khác