Sau Này Gặp Được Anh

Chương 32: (H): Không "yêu" em phát khóc, tôi cùng họ với em

Convert: Vespertine

Edit: Sam

- --

Cố Quyền mặc áo choàng tắm màu xanh đậm, anh ngồi trên sofa, mái tóc đã khô một nửa... Chắc hẳn anh đã tắm rửa xong... từ lâu rồi.

Ôn Nhu nuốt nước bọt, người đàn ông bèn đứng dậy, theo hành động của anh, cô dựa vào cửa, trái tim cũng muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

"Cạch" tiếng mở cửa vang vọng, trong đầu Ôn Nhu chỉ có hai từ, xong đời rồi... Chỉ biết ung dung mở cửa.

Cố Quyền mỉm cười tựa lên, trên cửa còn cắm chìa khóa.

"Chú... Cả hai ta đều tắm rửa xong rồi... Đi ngủ sớm một tí được chứ?" Ôn Nhu nhìn người đàn ông đang bước đến, chậm chạp lùi bước.

"Ngủ?" Giọng nói trầm thấp nhưng đây chính là tiếng gọi của ma quỷ.

Cô bị anh đẩy ngã trên giường... Không chạy thoát được.

Bên ngoài trời đã tối dần, mà trong phòng ngủ vẫn còn ánh đèn chói mắt, trên giường lớn, hai tay cô gái nhỏ bị dây áo tắm buộc ở đầu giường, cả người trần như nhộng... Hai cánh tay mở ra càng để lộ bầu ngực tuyết trắng, đầu v* đã dựng thẳng, đôi chân trắng nõn cũng mở thật lớn.

"Chú ơi... Anh buông em ra được không?" Ôn Nhu nhìn Cố Quyền, thầm nuốt nước bọt lần nữa.

Cố Quyển cười: "Cô bé, còn nhớ rõ tôi đã nói gì không?"

Ôn Nhu lắc đầu: "Chú! Em sai rồi! Em không nên nhốt anh bên ngoài..."

"Cô bé này, hôm nay chú sẽ làm tiểu huyệt em được không?" Cố Quyền quỳ gối dưới người cô, hơi thở anh phả vào miệng huyệt thiếu nữ.

"Chú! Anh đừng nháo nữa! Em... em biết sai rồi! Em không bao giờ làm điều đó nữa!" Cô lắc đầu kháng cự.

Cố Quyền nhìn miệng huyệt nhỏ xinh, cánh hoa mềm mại trắng muốt như đậu hủ, được phủ lớp mật hoa trơn bóng mang theo hương thơm mê hoặc.

"Ưʍ."

Cố Quyền nhẹ mυ'ŧ lối nhỏ của cô bé, mơn trớn cánh hoa, đầu lưỡi chạm vào hoa đế bên trong, sau đó thổi mạnh rồi liếʍ lên trên.

"Sao lại ngọt ngào như vậy?" Cố Quyền liếʍ môi, khẽ cắn cánh môi của cô.

Anh nắm lấy bắp đùi trắng nõn, đầu lưỡi đâm vào hoa huy*t hồng nhạt, thịt non hút lưỡi người đàn ông, đầu lưỡi anh hơi cuộn lại, nuốt toàn bộ mật hoa. Cả người cô nhóc cứng đờ từ đầu đến chân, toàn thân tê liệt không động đậy nổi.

"Cô bé muốn tôi 'yêu' em không? Cố Quyền ngẩng đầu lên.

"Chú..." Ôn Nhu làm nũng rêи ɾỉ.

"Muốn tôi làm em không?" Cố Quyền cọ qυყ đầυ vào hoa huy*t non mềm khiến anh muốn nổ tung.

"Em muốn! Chú! Muốn anh 'yêu' em!" Ôn Nhu đỏ mắt hét to.

"Muốn tôi dùng cái gì làm em? 'Yêu' em như thế nào..." Cơ thể trống rỗng và ngứa ngáy càng làm Ôn Nhu uất ức, thế nhưng Cố Quyền cũng chẳng mềm lòng, anh chỉ biết cọ bên ngoài liên tục.

"Chú... Muốn anh dùng côn th*t lớn làm em... Mạnh bạo... Ưm!" Cố Quyền nghe được câu trả lời của cô bé, anh đâm sâu vào, trong nháy mắt Ôn Nhu đã đạt đến cao trào.

Cánh tay Ôn Nhu bất động, thân dưới bị người đàn ông khống chế, mạnh mẽ cắm vào rút ra làm Ôn Nhu vừa sướиɠ vừa đau.

"Cục cưng còn dám chạy? Nghĩ chú không làm chết em ư?" Cố Quyền cắn đầu v* thiếu nữ xem như trừng phạt.

"Ưʍ... Chú... Chậm... Chậm một chút..."

"Là do em bảo tôi phải làm em thật mạnh, cô bé à, không được nói dối đâu đấy." Cố Quyền xoa đôi bồng đào, in từng dấu vết nhàn nhạt.

"Chú... A... Nhẹ chút..." Ôn Nhu không nói nên lời, đôi mắt đỏ ửng, miệng thì nức nở.

Người cô bủn rủn, lại đạt cao trào lần nữa, tới khi Cố Quyền đột nhiên trở mình giúp cô, hai cánh tay bị bắt chéo lêи đỉиɦ đầu, nằm sấp trên giường.

"Đừng nhúc nhích... Cô bé." Anh đè trên người cô, nâng mông nhỏ lên, phía dưới xuất hiện hoa huy*t phấn hồng, hung hăng cắm vào.

"A! Cố! Cố Quyền!" Ôn Nhu không tránh được, chỉ có thể hứng trọn từng cơn kɧoáı ©ảʍ từ anh.

"Ngoan nào." Cố Quyền vỗ cánh mông cô nhóc, thật mềm mại, anh lại vỗ thêm vài cái.

"Đừng! Đừng đánh..." Bắp chân cô cứng đờ nằm liệt trên giường.

Cố Quyền bóp eo cô, nhìn động tác dưới thân, mỗi lần cắm rút sẽ kéo theo lớp thịt non của cô: "Cô bé, chú làm em sướиɠ không?"

"Ưʍ... Sướиɠ... Chú... Chậm thôi." Ôn Nhu nắm lấy khăn trải giường, cảm giác như mình sắp chết tới nơi.

Anh vừa vỗ mông nhỏ, vừa cắm bên trong cô, trước kia sao anh không phát hiện ra mình lại có khuynh hướng như thế này nhỉ?

"Chú... Anh... A... Có điện... điện thoại!" Ôn Nhu thấy chiếc điện thoại ở ngay mép giường của người đàn ông, dường như có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Cố Quyền đè lên người cô, đâm thật sâu thêm lần nữa khiến cô đạt cao trào ngay lập tức, cô gái nhỏ run rẩy nắm chặt khăn trải giường.

Anh cầm lấy điện thoại, gọi lại đầu dây bên kia.

Ôn Nhu thở hổn hển, cũng không quay đầu, nghe anh gọi mà côn th*t của anh vẫn nằm trong người cô, vừa cứng vừa nóng.

"Ừ? Làm sao?" Cố Quyền đang nói chuyện, đồng thời đâm cô một cái, Ôn Nhu cắn môi không dám lên tiếng.

"Ở nhà đây, có chuyện gì?" Tay trái anh cầm điện thoại, tay phải xoa mông nhỏ cô bé, cắm vào một cách chậm chạp, từ từ cảm thụ hoa tâm mυ'ŧ lấy anh.

"Cháu nhớ rồi, mấy giờ?" Âm thanh của anh không vì cơn cực khoái mà xao động, ngược lại rất vững vàng.

Đôi mắt Ôn Nhu đảo quanh... Dù sao bây giờ cô đã như vậy rồi, tại sao chỉ mình anh sướиɠ chứ...

"Biết rồi, ngày mai... Ưm!" Trong nháy mắt đâm vào chỗ sâu nhất, hoa huy*t co lại, quấn chặt côn th*t người đàn ông, eo Cố Quyền tê rần, bắn vào tử ©υиɠ cô gái nhỏ.

"A!" Ôn Nhu bị nóng đến mức cả người phát run.

"Cháu làm gì? Sinh chắt trai cho ông đây." Giọng anh trầm thấp bỗng nhiên tăng cao, anh ôm eo thiếu nữ, Ôn Nhu quỳ trên giường, mông đào hướng về người đàn ông... Tự nhiên cô cảm thấy sợ hãi.

"Nếu ngày mai em ấy xuống giường được, cháu sẽ dẫn đi, không xuống được thì chỉ còn cách đưa chắt tới gặp ông thôi." Cố Quyền mạnh mẽ cắm vào động thủy liêm, sâu đến tận miệng tử ©υиɠ.

"Ưm ưʍ... Cố Quyền... Cố Quyền!" Mặt cô dán lên giường, khóc lóc hét to.

"Cô bé làm chuyện xấu phải không? Hôm nay không 'yêu' em phát khóc, tôi họ Ôn giống em..." Cố Quyền nhéo eo thon, đâm từng cái nhưng lại rất sâu.

"Điện thoại! Điện... Cố Quyền!" Ôn Nhu nhìn điện thoại anh vẫn sáng đèn, anh nhìn thoáng qua, nhanh chóng ấn kết thúc cuộc gọi, tay bóp mông cô, tiếp tục đâm.

Ôn Nhu sắp không thở nổi, cảm giác bản thân như lên cao rồi rơi xuống, thậm chí cô không thể nuốt nước bọt trong miệng.

Anh cứ thế lặp đi lặp lại một động tác, đến khi đυ.ng phải miệng tử ©υиɠ, cuối cùng qυყ đầυ thô lỗ xông vào.

"A a a!" Ôn Nhu bủn rủn chân tay, hai tay giãy dụa, nước mắt chảy ra.

"Cố Quyền! M* kiếp! Anh là đồ con rùa rụt cổ*! A a a! " Ôn Nhu nức nở.

(*) Từ gốc Vương Bát Đản: Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh. (Nguồn: chiase.org)

"Mắng tôi? Được, cô bé, đợi em tới đây làm tôi! Còn có sức mắng chửi người khác, vẫn chưa đủ rồi." Cố Quyền bật cười, để lại qυყ đầυ bên trong miệng huyệt, tiếp theo anh chạy nước rút đâm lối nhỏ chật hẹp, dùng sức vỗ mông cô nhóc.

"Bé dâʍ đãиɠ, còn dám kẹp tôi sao?"

"Ưm ưʍ... Không."

"Làm chết em được không? Cục cưng? 'Yêu' chết em được không?" Cố Quyền bóp hông cô.

"Chú! Em sai rồi! Sai rồi! A!" Ôn Nhu lêи đỉиɦ không rõ bao nhiêu lần.

Cúc hoa béo mỡ bên dưới cũng co rụt theo, Cố Quyền cười, anh tăng tốc mặc kệ cô vẫn trong trạng thái cao trào.

"Á... Chú! Cố! Cố Quyền! Cố!" Ôn Nhu khóc không thành tiếng, bất lực nằm dưới mặc anh làm loạn.

"Bé con, làm em mang thai được chứ?" Tần suất đâm của Cố Quyền hệt như chiếc máy đóng cọc, anh cắm vào rút ra tiểu huyệt nhỏ bé, sau đó nhìn cúc hoa, ngón trỏ anh nhẹ nhàng dò xét.

"A!" Đầu ngón tay vừa mới đi vào, người Ôn Nhu cong lên, tiểu huyệt khóa chặt côn th*t bên trong, Cố Quyền đâm mạnh một cái, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ cô bé.

Mà trên mặt Ôn Nhu còn đọng lại nước mắt, hôn mê bất tỉnh.

- --