Tôi Bị Trêu Đùa Bởi NPC Trong Trò Chơi Kinh Dị Ảo Tưởng

Chương 2.1: Thoát khỏi tòa nhà khối Rubik

Cả người Cố Ninh căng thẳng. Anh nhấc chân định đá vào thứ đang giam cầm mình, chưa kịp động thủ thì thứ kia đã "Sách", vừa buông anh ra đã lao ra khỏi cửa như một cơn lốc xoáy. Không lâu sau, anh liền nghe được một trận khóc lóc thảm thiết, thanh âm già nua nghẹn ngào khó nghe, tiếng kêu thê thảm vang vọng toàn bộ hành lang. Nhưng không có ai ra ngoài hết.

Cố Ninh chậm rãi thở ra một hơi, bật đèn trong phòng lên, trong lúc này ánh sáng rực rỡ có chút chói mắt. Cố Ninh hơi nheo mắt lại, chờ cho đến khi ánh sáng mờ dần đi, mới bắt đầu đánh giá đồ đạc trong phòng.

Các phòng trong cao ốc, một phòng một sảnh, bố trí khá ổn. Cố Ninh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh mắt đảo qua một vòng, sau đó nhìn xuống vệt đỏ trên cổ tay trắng nõn.

Cố Ninh nhíu mày, anh không thể hiểu được tại sao cái thứ vừa rồi lại xốc quần áo của anh lên?(Editor:Thứ dê xồm==)

Qua vài phút, đồ vật kia không có trở lại, Cố Ninh thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Phòng rửa mặt và vòi hoa sen bồn tắm đầy đủ hết, Cố Ninh thấy thế liền vô cùng sửng sốt, trong các bộ phim kinh dị, phòng rửa mặt cùng bồn tắm luôn là địa điểm xảy ra án mạng.

Cố Ninh vặn vòi nước ra, dòng nước nhỏ giọt chảy ra, màu của nước trong veo và không có vật khác xen lẫn trong đó.

Rửa tay xong, Cố Ninh vén gấu áo phông lên, vạt áo từ từ chuyển động để lộ làn da trắng nõn cùng với dấu ấn ký hoa hồng bắt mắt.

Cố Ninh vươn tay xoa xoa dấu ấn, dấu ấn này là do lúc anh sinh ra đã có, theo năm tháng, màu sắc càng ngày càng đậm, họa tiết hoa hồng càng ngày càng rõ ràng.

Vén vạt áo xuống, Cố Ninh lau khô tay rồi trở lại phòng khách, quan sát khắp phòng để tìm kiếm manh mối.

Bức tường trắng, một vài chiếc gối tựa êm ái và dễ thương trên chiếc ghế sofa màu vàng tươi, một bộ trà màu đỏ được đặt trên bàn cà phê phía trước ghế sofa và một túi lá trà nhỏ bên cạnh bộ trà.

Cố Ninh nghiêng người nhặt lá trà, cẩn thận quan sát chúng trước mặt.

Lá trà chỉ có một lớp giấy gói mỏng, có thể xé ra mà không tốn nhiều công sức, nhưng cảm giác bên trong không giống như lá trà.

Cố Ninh không có tùy tiện xé mở lá trà đóng gói, anh không biết bên trong là cái gì, nếu chẳng may "mở" ra thứ giống như mở ra cánh cửa vừa rồi, anh sẽ có bóng đen tâm lý.

Đặt lại lá trà xuống bàn, Cố Ninh đứng dậy, quan sát bên cạnh TV, trên bức tường trắng phía sau TV có rất nhiều đinh. Những chiếc đinh mảnh mai và sẫm màu, chúng được đóng chặt vào tường. Cố Ninh lấy khăn giấy trên ghế sô pha, dùng sức kéo chiếc đinh ra.

Những chiếc đinh dường như lớn lên cùng với bức tường, cho dù Cố Ninh có cố gắng thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể di chuyển những chiếc đinh ra ngoài.

Cố Ninh từ bỏ nhổ đinh, ngược lại dùng khăn giấy để lau những phần móng bị rỉ sét.

Khăn giấy trắng tinh có thể dễ dàng bị nhiễm bẩn bởi những vết sẫm màu. Cố Ninh đem chiếc khăn giấy dính màu lên chóp mũi và ngửi nhẹ. Lông mày anh ấy nhíu lại, đây không giống mùi đinh rỉ sắt, nó giống như ...

Cố Ninh lắc đầu, đem khăn giấy bỏ vào thùng rác bên bàn.

Khăn giấy rơi vào thùng rác, vững vàng dừng lại ở nữa phần trên của thùng rác.

Cố Ninh nhìn thấy cảnh này liền ngồi xổm xuống xem kỹ bên trong thùng rác, hợp lý mà nói, thùng rác phải rất sạch sẽ, vừa rồi anh đi vào, không bỏ bất cứ thứ gì vào ngoại trừ khăn giấy.

Nhưng khăn giấy bẩn vừa rơi xuống một nửa thùng rác, bên dưới cũng không có cái gì, Cố Ninh nhíu mày, anh đá đá thùng rác, thùng rác di chuyển dịch xuống đáy bàn, mà khăn giấy bẩn thỉu vẫn như cũ ở vị trí đó.

Cố Ninh đứng dậy nhìn xung quanh, căn phòng này bề ngoài thoạt nhìn tưởng vô hại mà ai ngờ được nó đâu như vậy.

Chiếc thùng rác kỳ lạ, lá trà không bình thường, còn có chiếc TV cỡ máy tính này.

Trực giác của Cố Ninh mách bảo anh rằng trong chiếc TV này nhất định phải có manh mối đơn giản hơn so với thùng rác và lá trà.

Cố Ninh bật TV trong phòng khách lên.

TV tư tư vài tiếng, bắt đầu phát tin hình ảnh.

Khung cảnh trong hình là phim tài liệu về Tòa nhà Khối lập phương Rubik.

Dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, máy bay không người lái đã chụp ảnh tòa nhà bên dưới. Những người thuê nhà trong tòa nhà lưu động và đi lại lặng lẽ trên hành lang. Mỗi người trong số họ có một biểu cảm trống rỗng, thậm chí họ không chào nhau khi họ đã gặp nhau. Điểm này thực đột ngột.

Cố Ninh nhìn kỹ bức ảnh trên TV, anh phát hiện ra một vài điểm kỳ lạ.

Ngoài điểm vừa rồi, những người thuê nhà trong tòa nhà dường như có thời gian cố định để hành động, và thời gian thực hiện của máy bay không người lái cũng xuất hiện trên màn hình.

Cố Ninh yên lặng ghi nhớ thời gian.

Thời gian dự kiến

để khách thuê ra vào tòa nhà là vào buổi tối và buổi sáng, khi máy bay không người lái quay phim vào buổi trưa, tòa nhà vô cùng vắng vẻ và không có nhân viên bảo vệ ở lối vào tầng một.

Nó giống như thể máy bay không người lái đang quay một tòa nhà trống, và màn hình tiếp tục phát, và máy bay không người lái ghi lại tình hình của những người thuê nhà trong tòa nhà một cách chặt chẽ.

Máy bay không người lái thỉnh thoảng bay ra bên ngoài tòa nhà để quay, và Cố Ninh gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình TV, không để lộ bất kỳ manh mối nào có thể xảy ra.

Đúng lúc này, TV đột nhiên phát ra tiếng xèo xèo, âm thanh ồn ào khiến Cố Ninh chau mày.

Sau vài phút, hình ảnh bắt đầu bình thường. Lúc này, hình ảnh do máy bay không người lái chụp đã ở bên ngoài tòa nhà. Lúc này, bên ngoài tòa nhà là một mảnh đen nhánh. Nếu máy bay không người lái không có đèn riêng, bức ảnh sẽ trở nên tối một lát.

Thời gian hiển thị trên màn hình là 10:06 tối.

Quý Ninh lần này đem thời gian ghi tạc trong lòng, trên màn ảnh lúc này ngoài môi trường tối tăm còn có một vầng trăng sáng tròn lơ lửng trên không trung.

Không có một chút ánh sáng nào trong tòa nhà, Cố Ninh da đầu hơi tê dại khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Máy bay không người lái nhanh chóng di chuyển vào bên trong tòa nhà và ghi lại toàn bộ tình hình bên trong.

Trăng tròn treo cao, tòa nhà tối om. Các phòng của khách thuê thỉnh thoảng tràn ngập ánh sáng, thực mau liền sẽ tắt đèn. Máy bay không người lái không ghi âm nên Cố Ninh bất luận cũng không nghe được âm thanh gì.

Máy bay không người lái như tuần tra viên, bắt đầu một tầng một tầng tuần tra.

Ở mỗi tầng, các hành lang đều trống rỗng và im ắng.

Căn phòng của người thuê tối đen như mực. Trước khi máy bay không người lái đến, căn phòng có ánh sáng sẽ tắt ngay lập tức, như thể tuân theo một số quy tắc kỳ lạ.

Sau khi máy bay không người lái kiểm tra tầng 18, nó không đi xuống tầng hầm mà hướng camera lên độ cao, vài giây sau, một giọng nói khàn khàn và khó hiểu từ bên trong truyền ra.

“Tuần tra kết thúc, mọi thứ đều tuân thủ theo quy định, không có người phạm tội, xin hãy bảo trì xuống dưới."

Hình ảnh cuối cùng trên màn hình là một chuỗi con số.

——11.36.

Cố Ninh cảm thấy đây là thời gian, không giống như là ngày.

Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ rồi?

Cố Ninh không có bất kỳ dụng cụ nào để kiểm tra thời gian, anh đã gọi cho 009 vài lần nhưng đều không nhận được phản hồi. Cố Ninh càng ngày càng cảm thấy 009 không đáng tin cậy.

Đúng lúc này, sau trên vách tường phía sô pha, đột nhiên xuất hiện một đồng hồ màu đen.

Cố Ninh quay đầu lại nhìn lại, đồng hồ chính chậm rãi chỉ hướng thời gian —— 10 giờ.

Cố Ninh đôi mắt léo lên, hắn giống như đã biết thời gian máy bay không người lái tuần tra.

Nếu anh đoán không sai.

Trong lòng thêm khẩn trương, kim đồng hồ chậm rãi chỉ hướng 10 giờ chung, Cố Ninh nín thở cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

Ngay khi 10 giờ đến, bên dưới đã có tiếng bước chân rất lớn và nặng nề, tuy rằng khác xa với những gì Cố Ninh tưởng tượng, nhưng động tác này đã chứng minh suy đoán của anh là chính xác.

Bước tiếp theo, Cố Ninh tắt đèn, đứng ở trước con mèo ở cửa, nín thở chờ đợi máy bay không người lái xuất hiện.

Cố Ninh đợi vài phút, máy bay không người lái không có xuất hiện, anh xoay người muốn đi lấy ghế dọn ra ngồi cho đỡ mỏi chân, khi anh đang quay người thì phía dưới tầng truyền đến từng tiếng chói tai kêu thảm thiết, cùng với âm thanh máy móc quấy.

Cố Ninh Ninh cau mày, trong lòng có linh cảm xấu, anh nhìn ra ngoài qua mắt mèo, quả nhiên đối diện không có ánh sáng, nơi có thể nhìn qua mắt mèo cũng có hạn, nhưng chỉ có cái này, có thể đánh giá rằng suy đoán của Cố Ninh là đúng.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, Cố Ninh do dự một lát, nhưng rồi lấy tờ giấy bùa màu vàng từ trong túi ra, sau khi xé tờ giấy bùa màu vàng, tờ giấy bùa bị vỡ phát ra một trận tia sáng trắng.

Cố Ninh nôn nóng chờ Trương Châu.

Không quá vài giây, Trương Châu liền xuất hiện ở trước cửa anh, thanh âm lo lắng nói: “Cố Ninh? Ngươi làm sao vậy?”

_____________________________________________________________________________

Editor: =)) Chào các cô... Thứ lỗi cho một đứa simps như tôi@@