Cửa phòng được đóng lại, thoáng chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, ngăn cách với những âm thanh ồn ào bên ngoài.
Võ Tự Minh không nói lời nào tiến lên quỳ một chân lên giường bệnh, hai tay chống ở hai bên vai của anh, nửa người trên của hắn ngã về phía anh. Mắt đối mắt trong chốc lát, sau đó hắn liền nhắm mắt hôn xuống môi anh.
Bốn cánh môi chạm nhau, dây thần kinh xúc giác lập tức truyền đạt thông tin lên não bộ cảm giác mềm mại, ấm nóng vô cùng chân thật. Võ Tự Minh hé môi, vươn đầu lưỡi ra muốn nếm lấy mùi vị của anh, nhưng lại tiếp xúc với một vật khác mềm ướt tương tự, bị nó dụ dỗ.
Bàn tay của Phạm Đình Vỹ nắm lấy hai bên eo làm hắn hơi run mà hạ thấp eo xuống. Anh mở miệng vươn lưỡi của mình ra dây dưa với môi lưỡi của hắn, cuốn lấy lôi kéo nó vào khoang miệng của anh. Hai chiếc lưỡi không xương không ngừng dây dưa quấn quýt lấy nhau. Tiếng mυ'ŧ mát càng ngày càng rõ ràng trong căn phòng im ắng.
Chiếc lưỡi của Võ Tự Minh bị anh trêu chọc đến mỏi nhừ, bắt đầu tìm cách chạy trốn, muốn rút lui về thành trì của mình. Phạm Đình Vỹ không bỏ qua, một đường đuổi theo, xâm lấn vào khoang miệng của đối phương. Một trận tàn phá mới lại bắt đầu, anh không ngừng du tẩu khắp mọi ngóc ngách, cẩn thận liếʍ láp mọi nơi, xâm chiến đến nơi sâu nhất có thể. Sau khi đã công thành đoạt đất đủ, một lần nữa anh câu lấy lưỡi của hắn, không ngừng trêu chọc qua lại, gặm nhấm mùi vị ngọt ngào. Kể cả hơi thở của đối phương cũng là thứ để cho hai người tham luyến không bỏ qua được.
Từng hơi thở bị đối phương cắn nuốt, hòa vào nhau như hợp lại làm một, dù thế nào cũng luyến tiếc không muốn tách ra.
May mà phòng bệnh là loại phòng cao cấp, giường cũng đủ rộng đủ chắc nếu không đã không chịu nổi sức nặng của hai đại nam nhân.
Không biết thời gian trôi qua thế nào, Phạm Đình Vỹ cảm thấy trên mặt ướŧ áŧ, như có nước tưới ướt. Anh vội mở bừng hai mắt, hai tay thành kính nâng khuôn mặt của người nằm trên người mình lên xem xét.
Những giọt nước mắt không thích hợp làm ướt lông mi của hắn, chảy xuống hai bên má. Đầu óc bình thường luôn nhạy bén của anh bị hình ảnh này làm cho hoảng loạn, ngón tay cái bối rối quẹt đi nước mắt trên mặt hắn, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Anh làm em khó chịu sao? Đừng khóc, anh xin lỗi. Em đừng khóc…”
Lông mi ướt làm một vài sợi dính vào một chỗ, theo từng nhịp thở của Võ Tự Minh mà hơi run động, phía trên còn dính một chút nước, đọng lại ở bên trên không đủ để rơi xuống.
Nhìn thấy biểu cảm trong đôi mắt và nghe thấy anh lo lắng nói, Võ Tự Minh lung tung lắc đầu, nhưng không sao kiềm chế được tâm tình xúc động, chỉ có thể cố gắng giải thích: “Không phải, em không khó chịu. Anh… để em khóc một chút. Một chút… sẽ ổn thôi.”
Nói rồi hắn vùi đầu lên vai anh, thân thể nằm trong lòng anh im lặng rơi nước mắt. Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã rơi nước mắt hai lần, đây có lẽ là giây phút trong lòng hắn có cảm giác yếu đuối nhất, phải dùng cách thức yếu đuối nhất phóng thích ra ngoài.
Phạm Đình Vỹ ôm lấy bạn trai dỗ dành, dường như hiểu được tại sao hắn lại như vậy nên không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm lấy hắn, bàn tay vỗ nhè nhẹ trên lưng hắn trấn an.
Nếu đổi lại là anh, anh nhất định cũng rất đau khổ. Anh nhất định không thể chịu nổi nếu nhìn thấy hắn trong tình trạng hôn mê sâu, dù cho anh tài giỏi thế nào cũng chỉ có thể bất lực nhìn hắn nằm trên giường bệnh. Khẳng định anh sẽ điên lên mất thôi. Anh vui vì hắn không sao, nhưng lại đau lòng vì để hắn chứng kiến cảnh anh hôn mê trên giường bệnh.
Không ai có thể thản nhiên khi thấy người trong lòng bị thương, dù chỉ là một vết trầy xước nhỏ cũng đủ làm đối phương cuống quýt lên, lập tức phải khử trùng, băng bó cẩn thận mới yên tâm. Đối với người bình thường, họ sẽ cho rằng đối phương làm quá vấn đề, chỉ bản thân mới biết người kia trân quý đến mức nào.
Đến lúc Võ Tự Minh ngừng khóc, vải áo trên vai anh đã bị nước mắt thấm ướt một mảng.
Võ Tự Minh vẫn nằm trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Em thật sự rất sợ, may mà chúng ta đều không sao.”
Cả hai chúng ta.
So với chính hắn phải đối diện với cái chết thì nhìn thấy những người quan trọng chết đi càng đau khổ gấp trăm lần.
Phạm Đình Vỹ không đáp lời. Tình huống hôm đó thật sự quá nguy hiểm, không thể tránh được nên anh chỉ có thể hạn chế thương tích phải chịu xuống mức thấp nhất. Dù không có tổn thương nghiêm trọng đến xương cốt nhưng trên người vẫn bị vài mảnh vỡ làm bị thương, vết cắt tương đối sâu.
Tất cả vết thương đều đã được xử lý, băng bó tốt, những ngày qua cũng đã tái sinh tế bào mới làm lành miệng vết thương.
Khả năng hồi phục của cả hai đặc biệt tốt, rất nhanh đã được bác sĩ cho phép xuất viện. Thời gian nằm viện, phòng bệnh đơn của Phạm Đình Vỹ đã biến thành phòng đôi, một cái giường được đưa vào cho Võ Tự Minh.
Trạng thái của Võ Tự Minh hoàn toàn không sao cả, hoạt động như người bình thường, không giống người vừa trải qua tai nạn. Mỗi ngày hắn đều cùng anh trò chuyện, cùng anh xem tài liệu mà Đỗ Tuấn Kiệt mang đến, giúp anh xoa bóp tay chân đi dạo trong khuôn viên bệnh viện, thỉnh thoảng cũng có thân mật một chút.
Ngày xuất viện, hai người không để ai đến đón, Võ Tự Minh nói với mẹ Võ chuẩn bị một bữa cơm để mời ông bà nội của anh đến cùng dùng cơm. Mẹ Võ nghe vậy liền bỏ qua chuyện muốn đến bệnh viện thu dọn giúp hắn.
Tài xế của Phạm Đình Vỹ đã chờ sẵn bên ngoài, thế nhưng Phạm Đình Vỹ không trực tiếp về nhà hắn mà bảo tài xế chở đến một khu nghĩa trang. Võ Tự Minh không hỏi đến đó làm gì, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay anh.
Trên đường anh ghé vào một cửa hàng hoa tươi mua một bó hoa lưu ly. Hoa lưu ly màu xanh rất đẹp mắt, nhưng cánh hoa lại mỏng manh và mang nét ưu buồn.
Tài xế chờ phía bên ngoài, hai người cùng nhau đi vào trong khu nghĩa trang vắng người. Đi qua từng phần mộ một, cuối cùng dừng lại trước một ngôi mộ đá vân của một người phụ nữ, phía trên đã có sẵn một bó hoa lưu ly đã không còn tươi nữa.
Phạm Đình Vỹ chỉ liếc mắt qua bó hoa kia một cái rồi thôi, anh đặt bó hoa trong tay xuống trước mặt bia đá, nói với Võ Tự Minh đây là mẹ của anh.
Lúc này hắn đã cẩn thận quan sát kỹ người trên di ảnh. Một người phụ nữ xinh đẹp, trên gương mặt là một nụ cười dịu dàng ấm áp, người còn rất trẻ nhưng trong mắt lại đượm buồn. Hắn nhìn xuống thông tin bên dưới, thật sự bà còn rất trẻ.
Hưởng dương 27 tuổi.
Như vậy tính ra, khi ấy anh chỉ mới 6 tuổi...
Võ Tự Minh tươi cười lại nghiêm chỉnh cúi đầu chào với bà: “Chào bác gái, con tên là Võ Tự Minh.”
Phạm Đình Vỹ nắm chặt tay hắn giơ lên trước mặt bia đá, nói: “Đây là bạn trai của con, hôm nay đến cho mẹ xem mặt. Hy vọng mẹ nhìn thấy có thể phù hộ em ấy được bình an.”
Nghĩa trang vắng vẻ chỉ có hai người đến thắp hương, cùng người đã khuất tâm sự vài lời. Ánh mắt của anh rõ ràng đã dấu đi vài phần kiên cường.
Bầu trời hôm nay không quá đẹp, nghĩa trang lại lạnh lẽo thiếu hơi người. Trời không có gió, nhưng nhành hoa lưu ly không tiếng động khẽ lung lay, có lẽ người mẹ ở trên trời đã nghe thấy lời con trai, mang cho hai người lời chúc tốt đẹp.
Phía xa thấp thoáng hình bóng hai nam nhân càng đi càng xa. Hai thân ảnh dựa sát vào nhau, bên dưới là hai bàn tay mười ngón đan xen với nhau.
Dù là hiện tại hay sau này, sợi dây gắn kết vẫn còn đó để tình cảm của hai người ngày càng vững bền.
[Hoàn chính văn]