Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường

Chương 57

Võ Tự Minh như tìm được cọng rơm cứu mạng, liên tiếp đặt câu hỏi: “Hệ thống, đã xảy ra chuyện gì? Phạm Đình Vỹ, anh ấy ở đâu? Anh ấy sao rồi? Ở đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Mau nói cho tôi biết đi!”

Chỉ thấy đôi mắt hắn đỏ hoe, từ trong giọng nói dễ dàng nghe ra sự hoảng loạn, thậm chí cơ thể hắn còn đang run rẩy.

Vừa mới trải qua tai nạn nghiêm trọng, nhưng trạng thái hiện tại của hắn không hề có bất kỳ thương tổn nào, quần áo cũng không có một vết bẩn. Nhưng hắn vẫn run rẩy, sợ hãi và bất an. Tai nạn đến quá nhanh, hắn còn chưa thoát ra trạng thái bàng hoàng thì đã bị đưa đến chỗ này, hắn không biết hiện tại anh thế nào? Có nguy hiểm gì không?

“Ký chủ, ngài bình tĩnh trước đã.”

Hệ thống trấn an cảm xúc của hắn, rành mạch trả lời từng câu hỏi một: “Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này rồi. Phạm Đình Vỹ cùng ngài bị tai nạn xe cộ, có lẽ đang được cấp cứu. Đây là không gian chờ. Ngài đã hoàn thành thành nhiệm vụ nên được đưa đến đây.”

“Anh ấy… không có nguy hiểm gì đúng không?” Võ Tự Minh chần chừ hỏi. Hắn sợ nghe được câu trả lời hắn không thể chấp nhận, nhưng vẫn ôm hy vọng hỏi ra.

“Cái này…” Hệ thống ấp úng không nói.

Hô hấp của Võ Tự Minh như đình trệ, hít thở không thông làm l*иg ngực hắn vô cùng khó chịu.

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng đang rất tốt đẹp mà… khó khăn lắm hắn mới có được cuộc sống hạnh phúc, có gia đình, có bạn bè, cứ tưởng trời cao thương sót hắn, cho hắn thêm một cơ hội. Cuối cùng trong lúc hắn hạnh phúc nhất, ông trời lại lấy đi tất cả những gì hắn tích góp được, ngay cả anh cũng gặp phải nguy hiểm.

Số phận trêu ngươi đến nhường nào?

Tuyệt vọng lan tràn, hai đầu gối Võ Tự Minh lần lượt khụy xuống, cơ thể không còn sức chống đỡ quỳ ngồi giữa không gian. Chỉ có một mình hắn ở đó, sự cô độc bao trùm không cách nào tả hết.

Hắn thều thào: “Tôi cũng chết rồi, ở thế giới bên kia có phải sẽ được gặp lại anh ấy không?”

Có lẽ đây là hy vọng cuối cùng của hắn, dù viễn vong đến mức nào hắn cũng muốn lừa gạt chính mình.

“Ký chủ, ai nói ngài chết rồi? Dù ngài lựa chọn rời khỏi thế giới này thì Võ Tự Minh cũng chưa chết, nhưng những chuyện đã xảy ra lúc ngài ở đây hắn sẽ không nhớ.” Hệ thống tỉnh bơ cắt đứt ý niệm của hắn.

“Vậy tại sao tôi lại ở đây?”

“Vì ngài đã hoàn thành nhiệm vụ, đến đây là một thủ tục cần thiết.”

Trên màn hình bỗng nhảy ra con số 59 bắt đầu đếm ngược, hệ thống gấp gáp nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, ký chủ còn có một điều ước chưa dùng đến, mau nói nguyện vọng của ngài đi. Bất kỳ điều gì cũng được, để ngài sống lại ở thế giới trước đây của ngài cũng có thể.”

Nguyện vọng? Hắn còn có một nguyện vọng. Võ Tự Minh ngay lập tức lấy lại tinh thần, ông trời không tuyệt đường hắn!

“Tôi muốn Phạm Đình Vỹ bình an! Tôi không cần gì khác, chỉ cần anh ấy bình an vô sự, không gặp nguy hiểm. Có được không? Ngươi có thể làm được mà phải không?” Hắn như khẩn cầu hệ thống giúp hắn.

Thời gian trên màn hình đến ngược từng giây, hắn không có thời gian suy nghĩ, dù có hắn cũng sẽ ước cho Phạm Đình Vỹ thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.

Hệ thống hỏi hắn có chắn chắn muốn như vậy hay không, một khi hắn lựa chọn chắc chắn sẽ không có cơ hội lần thứ hai.

Câu trả lời của Võ Tự Minh hiển nhiên là “chắc chắn”. Hệ thống cũng đã sớm có đáp án, nó hỏi lại cũng chỉ là làm đúng theo thủ tục mà thôi.

Thật ra hệ thống không biến mất, nó vẫn luôn lặng lẽ bên cạnh Võ Tự Minh. Cho nên những chuyện xảy ra với hắn, nó đều biết. Để hoàn thành những nhiệm vụ kia cũng có một phần sự dẫn dắt của nó. Về việc không lên tiếng giải thích chuyện của Đan Thy là vì muốn hắn tự tìm ra đáp án và giải quyết. Dựa trên tính cách của Võ Tự Minh, nó tin hắn sẽ chọn đúng, hắn là một người tốt.

Người tốt sẽ nhận được đều tốt đẹp.

Thời gian trên màn hình chỉ còn lại 10 giây, hệ thống thông báo những lời cuối cùng: “Nguyện vọng của ký chủ đã được chấp nhận, chúc ký chủ có cuộc sống vui vẻ…”

Không gian xung quanh Võ Tự Minh dần tan vỡ, thế giới dần rơi vào mảng tối đen, Võ Tự Minh cũng mất đi ý thức một lần nữa.

Một chùm sáng chói mắt là con ngươi Võ Tự Minh đau nhức, khó khăn thích ứng hắn mới có thể mở mắt ra. Hình ảnh trước mắt dần rõ ràng, một gian phòng tông màu trắng, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng khó chịu. Đây là phòng bệnh trong bệnh viện.

Ở bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói đầy vui mừng: “Tự Minh? Tự Minh, con tỉnh rồi.”

Là giọng của mẹ Võ, bên trong chứa đựng một sự mệt mỏi, nhưng bà không màng đến nó, gấp gáp mở cửa gọi bác sĩ. Bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên vội vàng đỡ cơ thể gầy gò của bà.

Bác sĩ cùng y tá nhanh chóng đến kiểm tra cho hắn, một loạt động tác cuối cùng nói hắn không có vấn đề gì, tạm thời cứ ở lại tịnh dưỡng thêm một thời gian, rồi rời đi.

Vì vừa mới tỉnh nên Võ Tự Minh chưa lấy lại cảm giác của tay chân, miệng cũng khô khốc không phát ra được âm thanh rõ ràng. Mẹ Võ thấy vậy liền lấy nước đút cho hắn. Nước thấm vào cuống họng, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

Hắn khó khăn mở miệng: “Mẹ… Đình Vỹ… Đình Vỹ sao rồi?”

Hắn còn nhớ giấc mơ kia, hệ thống đã đáp ứng nguyện vọng của hắn rồi, nhưng hắn vẫn không yên tâm, muốn nghe được một lời xác nhận rằng anh không sao.

Khóe mắt mẹ Võ đỏ lên, nước mắt trào ra. Người đàn ông trung niên vỗ lưng bà an ủi, giúp bà trả lời câu hỏi của hắn: “Con yên tâm, cậu ấy không sao, đang nằm ở phòng bên cạnh. Bác sĩ nói không lâu nữa cũng sẽ tỉnh lại.”

Vừa nghe đã biết mấy phần thật mấy phần giả, Võ Tự Minh nóng lòng muốn ngồi dậy. Bất an lần nữa dâng lên, hệ thống có phải đã lừa hắn rồi không? Đã nói anh sẽ không sao mà, tại sao vẫn chưa tỉnh lại? Trong lòng hắn rối rắm, chỉ muốn ngay lập tức được nhìn thấy anh, như vậy hắn mới có được chút an ủi. Nhưng tay chân tê mỏi khiến hắn khó khăn lắm mới ngồi dậy được, nói gì đến việc đi ra ngoài.

Mẹ Võ thấy hắn kích động, lau vội nước mắt ngăn cản hắn: “Tự Minh, con đừng vội, con mới vừa tỉnh đừng quá kích động, nghỉ ngơi cho tốt đi…”

“Mẹ, làm ơn, cho con đi gặp anh ấy đi… mẹ…” Võ Tự Minh cầu xin.

Lúc này bên ngoài có hai ông bà lão đi vào, bà lão cũng lên tiếng khuyên hắn: “Con cứ nghỉ ngơi đi, thằng bé tỉnh lại cũng không muốn nhìn thấy con tiều tụy như vậy.”

Võ Tự Minh nhìn hai người mờ mịt, nhưng đã không còn kích động như trước.

“Đây là ông bà nội của Đình Vỹ.” Mẹ Võ nói cho hắn thân phận của hai ông bà.

“Ông… bà… con xin lỗi, tại con…”

Võ Tự Minh cúi đầu nói, viền mắt ẩm ướt. Là hắn cùng anh trò chuyện mới làm anh không thể tập trung lái xe, mới dẫn đến tai nạn này.

Bà nội đến bên cạnh giường xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, không phải tại con.”

Nguyên nhân vụ tai nạn đã được cảnh sát làm rõ, là do tài xế xe bán tải sử dụng chất cấm, trên đường bị sốc thuốc không làm chủ được hành vi, kết quả đã kéo theo nhiều người bị liên lụy.

Võ Tự Minh không kiềm được nước mắt, bờ vai run lên từng hồi.

Cuối cùng Võ Tự Minh cũng nhất định muốn gặp Phạm Đình Vỹ, mọi người không khuyên được hắn, người đàn ông trung niên giúp hắn tìm một chiếc lăn để mẹ Võ đẩy hắn qua phòng bệnh bên cạnh.

Nam nhân nằm yên trên giường bệnh, được gắn máy trợ thở để hỗ trợ hô hấp, hai mắt nhắm nghiền. Trên người gắn mấy loại dây nối với máy móc điện tử, phải truyền dịch để cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể.

Tay Võ Tự Minh run rẩy nắm lấy bàn tay của Phạm Đình Vỹ, nghẹn ngào kêu tên anh.