Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường

Chương 54

Theo như ước định, chủ nhật này Phạm Đình Vỹ cùng với Đỗ Tuấn Kiệt sẽ về ra mắt phụ huynh của hai anh em nhà họ Võ.

Tuy thời gian Võ Tự Minh và Phạm Đình Vỹ hẹn hò ngắn, nhưng thời gian quen biết đã đủ dài, hơn nữa hai người đều đã là người chính chắn, chuyện ra mắt người nhà hai bên không phải quyết định nóng vội, nhất thời.

Chuẩn bị gặp người nhà của Võ Tự Minh rồi, Phạm Đình Vỹ không chậm trễ mong muốn Võ Tự Minh cùng anh đi một chuyến về thăm ông bà nội, ông bà nội muốn cùng ăn một bữa cơm.

Hắn đương nhiên vui vẻ đồng ý, sau khi gặp mẹ Võ thì liền sắp xếp thời gian đi cùng anh, còn lưu ý trước đó cần phải báo với ông bà một tiếng trước, tránh việc đến đột ngột vào lúc ông bà không có thời gian rảnh.

Sau khi cùng anh thống nhất việc ra mắt gia đình, Võ Tự Minh mới nghĩ đến chỗ khiến hắn băn khoăn, vừa rồi ý của anh là thăm ông bà nội. Tại sao không phải gặp cha mẹ của anh mà đã trực tiếp gặp ông bà nội? Nhưng hắn không dám trực tiếp hỏi, lo ngại sẽ nói cái gì đó không đúng, chọc vào điểm nhạy cảm của anh.

Không thể hỏi trực tiếp nên hắn uyển chuyển nói: “Đến buổi chiều, anh cùng em đi viếng cha của em đi, cũng phải thông báo cho ông ấy một tiếng. Em về sẽ hỏi xem hai người Tự Đức có muốn đi luôn không, chúng ta đi chung.”

Khi Võ Tự Minh nhắc đến người cha đã qua đời, hắn phát hiện cảm xúc của anh hơi xao động, nó rất nhỏ chỉ thoáng qua rồi vụt mất. Có lẽ có chuyện gì đó… chẳng lẽ cha mẹ của anh đều…? Nếu là thật, anh cũng nên để hắn tặng hai người một bó hoa gặp mặt.

Lúc ấy Phạm Đình Vỹ chỉ đáp ứng sẽ đi cùng hắn, không nói gì thêm.

Võ Tự Minh thấy anh không muốn nhắc, hắn cũng không chủ động nói thêm nữa. Nếu đã không phải chuyện vui thì không cần phải đánh thức nó, cứ để nó yên ổn ở đó đi.

Sáng ngày hôm sau, trong lúc cả nhà đang dùng bữa sáng, Võ Tự Minh lựa lời nói với mẹ Võ về chuyện của hai người.

Mẹ Võ vẫn luôn lo lắng về mặt tình cảm của hắn, tất cả mọi thứ hắn đã làm rất tốt, tuy đổi công việc nhưng không gặp phải bất kỳ khó khăn gì, thời gian rảnh rỗi lại nhiều hơn, mỗi ngày đều không phải bận rộn trong công việc như trước. Hiện tại chỉ còn vấn đề hôn nhân của hắn khiến bà phải lo lắng, mỗi lần nhắc đến hắn đều tìm cách thoái thác hoặc trốn đi. Bà thậm chí mở rộng phạm vi đối tượng ra, kể cả con trai cũng giúp hắn để ý, thế nhưng hắn đều không chịu đi xem mắt. Khiến mẹ Võ vẫn luôn không an tâm.

Đến hôm nay mẹ Võ có thể không cần sầu não về chuyện này nữa rồi.

“Mẹ à, về sau không cần tìm đối tượng cho con nữa.” Võ Tự Minh nghiêm trang đề nghị.

Bàn tay đang vươn ra gắp thức ăn của mẹ Võ dừng lại giữa không trung khi nghe hắn nói, bà kinh ngạc nhìn hắn, dò hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ con tìm được đối tượng rồi?”

Võ Tự Minh gật đầu thừa nhận, không đợi mẹ Võ hỏi đã bổ sung thêm: “Anh ấy rất xuất sắc, làm chủ một công ty có tiếng trong ngành, đối với con thì khỏi phải bàn, vô cùng ân cần chu đáo. Anh ấy có nhà, có xe, điều kiện so với nhà mình chỉ có hơn chứ không kém. Mẹ cũng đã gặp qua anh ấy một lần rồi.”

Mỗi câu hắn đều nhấn từ “anh ấy”, có muốn nhầm lẫn cũng khó. Mẹ Võ nghe hắn nói một mạch, những thứ thường được quan tâm nhất đều khiến người khác hài lòng, không còn chỗ nào để bắt bẻ.

Ngày đó tưởng chừng chỉ là nói đùa cho qua chuyện, không ngờ tới thật sự tìm về một bạn trai rồi.

Kinh ngạc qua đi, Mẹ Võ cười dịu dàng, hứng thú hỏi: “Là ai? Mẹ đã gặp lúc nào?”

Trong các mối quan hệ xã hội của hắn, bà không quen biết nhiều người, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra là đã gặp ai, vào lúc nào.

Võ Tự Minh: “Mẹ còn nhớ người con đưa về nhà ngủ tạm một đêm không? Chính là anh ấy, Phạm Đình Vỹ.”

Tìm kiếm trong ký ức, mẹ Võ liền nhớ ra người hắn nhắc đến, thanh niên khôi ngô tuấn tú, nói chuyện lễ phép để lại ấn tượng không cạn. Thiện cảm lần đầu không tệ, tuy tính cách hơi thâm trầm nhưng mẹ Võ tin tưởng sự lựa chọn của con mình.

Mẹ Võ an lòng nói: “Con vui vẻ là được, mẹ nhớ cậu ấy rất lễ phép, biết chừng mực. Hai đứa biết yêu thương chăm sóc lẫn nhau, mẹ cũng yên tâm.”

Võ Tự Đức chen hỏi: “Đó không phải là bạn của anh Kiệt sao?”

Võ Tự Minh: “Ừ, chính là người lần trước đưa anh về.”

Trong mắt Mẹ Võ hiện ra sự ngạc nhiên, bà hỏi: “Các con đều quen biết nhau?”

“Vâng, đều làm việc trong ngành xây dựng nên quen biết,” Võ Tự Minh giải thích cho mẹ Võ: “Hai người họ còn làm chung công ty, Đình Vỹ là cấp trên của Đỗ Tuấn Kiệt.”

“Trùng hợp vậy sao…”

Sau khi giải thích với mẹ Võ về anh, Võ Tự Minh cũng nói chủ nhật sẽ đưa anh về ra mắt gia đình. Mẹ Võ tán thành, để cho bạn trai của hai đứa con trai cùng đến, dù sao cũng đều quen biết, bà không muốn để buổi gặp mặt lần đầu quá nghiêm túc, quan trọng là tất cả có thể tự nhiên.

Con trai nhỏ thành công yêu đương rồi, con trai lớn cũng tìm được người quan tâm chăm sóc, mẹ Võ không còn gì để lo lắng cho hai đứa con trai nữa, các con của bà đều đã trưởng thành rồi.

Mẹ Võ dễ dàng tiếp nhận đều nằm trong dự đoán của Võ Tự Minh, hắn biết mẹ Võ rất thương hai anh em hắn, tôn trọng quyết định của hắn. Cảm giác làm gì cũng sẽ có người ủng hộ thật sự rất hạnh phúc.

Hôm nay cũng là ngày Minh Thành diễn ra đại hội cổ đông, thân là chủ tịch Võ Tự Minh tất nhiên phải đến công ty tham dự cuộc họp. Công ty được Nguyễn Ngọc Vinh quản lý rất tốt, hoạt động ổn định, mấy cổ đông trước đây còn nghi ngờ về quyết định này thì giờ đều bị kết quả thực tế thuyết phục.

Cuộc họp diễn ra hơn hai giờ, báo cáo tổng kết của quý 2, triển khai kế hoạch cho quý 3, ngoài ra còn nhiều phần báo cáo khác. Đại hội cổ đông diễn ra thuận lợi, cho đến lúc sắp kết thúc…

Điện thoại Nguyễn Ngọc Vinh khẩn cấp rung lên, cuộc gọi đến liên tục. Số điện thoại gọi đến là của giám sát trưởng bên dự án ở Thành Nam, liên tục liên lạc chỉ có thể có việc rất khẩn cấp, vì thế Nguyễn Ngọc Vinh đành xin phép rời khỏi phòng họp.

Đến khi quay trở lại, Nguyễn Ngọc Vinh dùng ánh mắt giao tiếp với Võ Tự Minh, hắn liền biết xảy ra chuyện rồi.

Tan họp, Võ Tự Minh đi cùng Nguyễn Ngọc Vinh đến văn phòng tổng giám đốc.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Võ Tự Minh không kịp ngồi xuống đã hỏi.

Nguyễn Ngọc Vinh đem tình hình vừa nhận được kể lại cho hắn nghe một lần.

Nghe xong, Võ Tự Minh nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Tin tức nhận được là công trình ở Thành Nam đã xảy ra sự cố. Vẫn chưa tra rõ nguyên nhân là gì, nhưng trước mắt phải giải quyết vấn đề của công nhân bị ảnh hưởng, tuy không có thiệt hại về tính mạng nhưng có nhiều công nhân bị thương hiện đang trong bệnh viện điều trị. Người nhà bọn họ đang yêu cầu đồi bồi thường, phía chủ đầu tư cũng cần một lời giải thích.

Vấn đề tưởng chừng không xảy ra lại vẫn xảy ra, dù cho Võ Tự Minh không hợp tác với Trần Chí Kiện. Nói thẳng ra thì Trần Chí Kiện không nhất định phải hợp tác với Võ Tự Minh mới có thể giở trò, đám người tư bản có tiền và bọn họ biết cách để dùng tiền sai khiến người khác làm việc cho mình.

Trần Chí Kiện ra tay xem như nhẹ, không bất chấp tính mạng của người khác vì mục đích của bản thân.