Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường

Chương 48

Đối diện với cánh cửa lạnh băng vô tri vô giác, Đan Thy đứng lặng người phía trước cửa, nửa ngày trời vẫn không có cử động. Đầu óc của cô hiện tại đang bị các loại suy nghĩ làm cho rối tinh rối mù.

Những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua đã vượt qua những gì mà cô biết. Võ Tự Minh đeo bám theo cô như con đĩa làm thế nào cũng không dứt ra được, năm lần bảy lượt muốn chia rẽ tình cảm của cô với Phạm Đình Vỹ, có cơ hội đều sẽ ra sức lấy lòng cô. Thế nhưng hiện tại, hắn đã biến thành muốn tránh càng xa càng tốt, tránh cô như tránh tà, thái độ hoàn toàn khác một trời một vực với trước đây.

Võ Tự Minh khác thường cô cũng không quá để tâm, nhưng cô không ngờ lại xảy hiệu ứng cánh bướm. Vốn dĩ cho rằng không có Võ Tự Minh thì vẫn còn Trần Chí Kiện, một mình y cũng đủ làm phát sinh những chuyện phía sau.

Sự kiện gặp gỡ rồi bị chụp lén lúc cô gặp Trần Chí Kiện bị phát tán trên mạng vẫn diễn ra đúng với những gì cô biết. Sau đó, Phạm Đình Vỹ giúp cô xử lý gọn gàng chuyện này cũng không có sai biệt. Tiếp theo sẽ là cô với Phạm Đình Vỹ xảy ra mâu thuẫn nhưng cuối cùng anh sẽ tìm cô để nhận lỗi trước. Nhưng không, sự việc lại nghiêm trọng hơn thế, anh đã đề nghị chia tay với cô mặc kệ cô có giải thích thế nào, anh rất dứt khoát, nó hoàn toàn khác với tương lai mà cô đã nhìn thấy.

Đúng vậy, Đan Thy có thể nhìn thấy tương lai của mình. Cảm giác của Võ Tự Minh về Đan Thy không sai, cô biết trước tương lai cũng giống như hắn đã đọc qua nội dung, đều biết diễn biến tiếp theo của nhân vật, cho nên cô mới có vài biểu cảm đã bị hắn nhìn thấu.

Tin rằng Võ Tự Minh không ngờ đến, tác giả của quyển tiểu thuyết nguyên tác lại bố trí ra thân phận nữ chính trong chuyện ngôn tình thiếu nữ lại không đơn giản như bề ngoài. Ngay từ đầu Đan Thy đã biết được những chuyện gì sẽ xảy ra với cô trong thế giới này, cô biết trước tương lai của cô dù có bao nhiêu kẻ cản trở thì cô cũng sẽ trở thành nữ nhân duy nhất của Phạm Đình Vỹ, có được cuộc sống vinh hoa mà người người chỉ có thể ngưỡng mộ.

Cô đã đến rất gần với điểm đích rồi, chỉ cần hai người làm hòa, Phạm Đình Vỹ giải quyết kẻ chen chân vào giữa hai người là Võ Tự Minh và Trấn Chí Kiện thì cô và anh đã có thể ở bên nhau, không còn ai cản trở nữa.

Nhưng tương lai mà cô nhìn thấy đã càng ngày càng xa, kể từ khi Võ Tự Minh trở nên khác thường thì mọi chuyện đã dần lệch ra khỏi quỹ đạo, tương lai của cô đã thay đổi.

Phạm Đình Vỹ, người đàn ông yêu cô mãnh liệt thế mà đã chia tay với cô!

Sao có thể?! Cô và anh chính là định mệnh của nhau, tương lai bọn họ sẽ sống hạnh phúc bên cạnh nhau, sao có thể chia tay?!

Đan Thy nắm chặt nắm tay, trấn định tâm trạng đang xúc động mãnh liệt hiện tại, tương lai sẽ không thay đổi, anh rồi sẽ trở về bên cạnh cô. Đan Thy hít thở sâu, nhìn cánh cửa đã được anh thay khóa, trong đầu cô vẫn khăng khăng những gì cô nhìn thấy mới chắc chắn là sự thật.

.

.

.

Mỗi ngày Võ Tự Minh và Phạm Đình Vỹ đều gọi điện thoại cho nhau. Sáng sớm một cuộc để chào buổi sáng, buổi trưa sẽ hẹn ra ngoài ăn trưa cùng nhau, buổi tối lại gọi một cuộc. Nội dung cuộc hội thoại có thể không đa dạng, hai người thậm chí có lúc không ai nói câu nào, dù không ai nói chuyện không khí cũng không trở nên tẻ nhạt mà lại hài hòa, êm đềm khó tả. Có một vài lần Võ Tự Minh mệt mỏi quá mà ngủ quên, Phạm Đình Vỹ sẽ thông qua màn hình chăm chú nhìn gương mặt của hắn. Anh có thể không để ý thời gian mà lẳng lặng ngắm nhìn hắn khi hắn đang ngủ say, cảm giác nhìn bao nhiêu cũng không đủ, không thể chạm đến.

Giống như những ngày vừa qua, sau cơm tối Võ Tự Minh lại call video với Phạm Đình Vỹ.

“Sáng mai em có buổi thử vai, không biết khi nào mới kết thúc, trưa mai chắc không thể ăn trưa cùng anh.”

Ngày mai là thứ tư, Võ Tự Minh phải đi để tham gia buổi casting vai nam chính, ngày mai Tô Cảnh Phong sẽ đặc biệt đến đón hắn rồi cùng đi đến đó. Trong thư để giờ hẹn là 9 giờ, nhóm người Võ Tự Minh dự tính sẽ đến sớm hơn. Một là tôn trọng đối phương, hai là xem xét tình hình chung quanh như thế nào.

Không phải đến là có thể gặp ban giám khảo ngay, còn có nhiều việc linh tinh khác, Võ Tự Minh tính toán sẽ không xong trước buổi trưa nên nói với anh một tiếng, để anh không phải đợi hắn.

Phía bên kia, Phạm Đình Vỹ tựa lưng ở đầu giường, hơi ngạc nhiên hỏi: "Em chuẩn bị nhận phim mới rồi sao? Em thử vai ở đâu? Để anh qua đón em."

"Chỉ mới thử vai thôi, chưa biết có được chọn không, kịch bản này rất có tính thử thách." Võ Tự Minh giải thích.

Phạm Đình Vỹ cổ vũ: "Em làm rất tốt mà, tự tin lên."

Anh nói tiếp: "Em gửi địa chỉ cho anh đi, anh đến cổ vũ cho em."

Trước sự nhiệt tình của Phạm Đình Vỹ, cuối cũng Võ Tự Minh cũng không cự tuyệt, đem địa điểm đưa cho anh. Nhưng đến cổ vũ cho hắn thì không cần thiết, chỉ cần tranh thủ giờ nghỉ trưa rảnh rỗi đến tìm hắn. Hắn nhẩm thời gian, nhắc anh nên đến giờ nào, sợ anh đến quá sớm sẽ mất thời gian chờ hắn.

Hai người lại hàn huyên vài câu rồi kết thúc cuộc gọi. Nói vài câu thật ra cũng mất hết nửa tiếng đồng hồ.

Sáng hôm sau, Tô Cảnh Phong để đến đón Võ Tự Minh từ sớm. Hai người trước tiên đến công ty, để cho stylist giúp hắn chuẩn bị một chút. Sau đó một nhóm năm người sử dụng xe của công ty di chuyển đến chỗ thử vai.

Tô Cảnh Phong sử dụng không ít kỹ năng miệng lưỡi của mình bắt chuyện với những người ở đó.

Theo Võ Tự Minh quan sát, người được mời đến thử vai nam chính trừ hắn ra còn ba người khác. Nếu nhìn mặt đoán tuổi những người này thì chắc chắn sẽ bị lừa, dựa trên kinh nghiệm của hắn, những người này đều lớn hơn hắn khoảng năm đến bảy tuổi. Khi quyết định bước vào giới giải trí, Võ Tự Minh đã dành thời gian tìm hiểu những gương mặt tiêu biểu trong mỗi lĩnh vực. Cho nên có hai người hắn có thể nhận ra, người còn lại trẻ hơn nhưng trong trí nhớ hắn không có ấn tượng về người này.

Quan hệ rộng rãi như Tô Cảnh Phong có thể nhận biết tất cả, không từng hợp tác thì cũng nghe qua.

Cái người Võ Tự Minh không nhận ra, người đó đa số vai diễn đều là vai phụ, phim từng đóng không tính nhiều nhưng tính cách trong vai diễn biết đổi đa dạng.

Tô Cảnh Phong mang theo Võ Tự Minh đi chào hỏi bọn họ, mọi người cũng khách sáo lẫn nhau vài câu. Còn chuyện chiếu cố gì đó phải xem vận may trước.

Đoàn giám khảo có bốn người, ý kiến của đạo diễn Dương là quan trọng nhất. Xét thực lực chuyên môn thì ngài có nhiều kinh nghiệm nhất ở đây, ánh mắt đương nhiên chuẩn xác hơn.

Từng người một tiến vào gian phòng để thể hiện bản lĩnh của mình, giành cơ hội thông qua vòng tuyển chọn cuối cùng này. Thời gian của mỗi người cũng không tính là ngắn, người này ra tới người khác vào, cũng không có ai bàn tán về chuyện xảy ra trong phòng. Khả năng khống chế cảm xúc rất tốt, không ai có thể nhìn ra sơ hở gì.

Võ Tự Minh là người cuối cùng bước vào, đám người Tô Cảnh Phong chỉ có thể ở bên ngoài chờ, đều hồi hộp thay hắn. Thời gian của Võ Tự Minh có vẻ lâu hơn những người khác, Tô Cảnh Phong bắt chuyện với nhân viên ở đây muốn nghe ngóng ít thông tin, trợ lý cứ nhìn đồng hồ, đến khi Võ Tự Minh bước ra đã hơn người khác những mười phút.

Tô Cảnh Phong lập tức đi lên hỏi: “Thế nào rồi? Sao lại lâu quá vậy?”

Võ Tự Minh thở dài đáp: “Những người khác thì không có vấn đề gì, chỉ có vị đạo diễn Dương kia có rất nhiều yêu cầu.”