Xuyên Thành Nam Phụ Chỉ Làm Người Qua Đường

Chương 39

Đến khi không khí dịu trở lại, Đỗ Tuấn Kiệt khởi động xe đưa cậu về nhà. Suốt chặn đường hắn chỉ điều khiển bằng một tay, cái tay còn lại thì đang bận nắm tay cậu.

Võ Tự Đức đã có thể không kiêng kỵ gì chăm chú nhìn hắn, trong mắt ai cũng chứa đựng sự vui vẻ và hạnh phúc.

Lúc sắp đến nhà cậu thì hắn bắt gặp xe của Phạm Đình Vỹ đang dừng ở đó. Cậu thấy trên mặt hắn lộ ra hơi kinh ngạc nên thuận theo nhìn về phía trước.

Lúc này cửa xe chỗ ghế phụ bị đẩy ra, hai người đều nhìn thấy Võ Tự Minh từ bên trong bước xuống.

Đỗ Tuấn Kiệt dừng xe, Võ Tự Đức liền mở cửa xuống xe, đi đến chỗ anh trai cậu.

Vì hai chiếc xe ngược chiều nhau nên hai người bên kia cũng đã trông thấy Đỗ Tuấn Kiệt và cậu.

"Anh, sao mặt anh đỏ vậy?" Võ Tự Đức nhìn gương mặt hơi đỏ của anh trai, lo lắng cho hắn.

Võ Tự Minh hơi dừng lại một chút, cố bày ra vẻ tự nhiên nói: "Không có gì, có chút nóng thôi. Anh vào nhà trước."

Sau đó hắn liền xoay người đi. Bây giờ hắn không có tâm trạng xem tình hình của cậu thế nào, hắn chỉ muốn nhanh chóng về phòng rồi nằm xuống.

Trời vào hạ nên nóng thật, Võ Tự Đức ngây thơ tin lý do của hắn.

Đỗ Tuấn Kiệt cũng đã xuống xe, nhìn Võ Tự Minh rồi nhìn lại Phạm Đình Vỹ trên xe, đôi mắt khẽ híp lại không cho là thế.

Nhìn bóng dáng Võ Tự Minh đi vào, Phạm Đình Vỹ không nán lại nữa, vẫy tay với hai người ý bảo tạm biệt rồi lái xe rời đi. Đỗ Tuấn Kiệt cũng không ở lại lâu, nói vài câu với cậu cũng phải tạm tách ra ở đây. Trước khi đi còn đặt nhẹ lên trán cậu một nụ hôn.

Trong nhà vẫn còn sáng đèn chờ hai người về, Võ Tự Minh một mạch đi thẳng về phòng đóng cửa lại. Lúc này hắn mới có thể bình tĩnh lại, dùng tay phải đặt lên vị trí ngực trái của mình.

Nơi này vẫn chưa trở lại bình thường.

Muốn biết rõ ngọn nguồn vì sao hắn lại mặt đỏ tim đập nhanh phải trở lại thời điểm trước đó. Ở trong quán bar...

Phạm Đình Vỹ nắm cổ tay Võ Tự Minh kéo đi, còn không quên để lại cái nhìn lạnh lẽo cho gã đàn ông tóc vàng kia.

Widen cười cười, xiên một miếng dưa hấu trên bàn lên ăn vừa nhìn hai người rời đi.

"Khoan đã, tôi..." Võ Tự Minh biết anh đã hiểu lầm, muốn giải thích rõ nhưng anh không cho hắn cơ hội.

"Đi theo tôi."

Phạm Đình Vỹ kéo hắn đi tới trước xe của anh còn mở cửa ra cho hắn, thấy hắn không muốn, anh trực tiếp ấn hắn ngồi vào trong rồi đóng cửa xe lại, bản thân thì đi vòng qua ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe đi.

"Thật ra tôi không say, có thể tự lái xe về được." Dù có chút ngại ngùng nhưng Võ Tự Minh vẫn chủ động mở lời trước.

Hắn không biết hiện tại là tình huống gì, mục đích của hắn là đưa Đỗ Tuấn Kiệt tới, không ngờ cả Phạm Đình Vỹ cũng theo tới đây. Còn cái tên Widen nữa, nụ cười ma mảnh kia là có ý gì?

Võ Tự Minh nhìn biểu tình người bên cạnh, gương mặt anh không cảm xúc, cảm giác hình như tâm trạng không tốt, nhiệt độ trong xe như hạ xuống mấy độ.

Hắn không hiểu là sai ở chỗ nào.

"Dù cậu có muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tuấn Kiệt, cậu cũng không nên dùng biện pháp này. Nơi đó thành phần hỗn tạp, loại người gì cũng có thể vào."

Nghe lời Phạm Đình Vỹ nói, Võ Tự Minh ngẩn người. Hắn không ngờ anh nhìn một cái đã biết mục đích của hắn là gì. Cũng tức là, anh cũng biết hắn chỉ đóng kịch mà thôi. Nghĩ lại cũng không có gì lạ, với sự nhạy bén của anh nhận ra là chuyện bình thường, làm gì có chuyện có người dẫn em trai hắn đi mà hắn lại điềm nhiên như thế.

Phạm Đình Vỹ lại nói tiếp: "Lỡ như người lúc nãy không phải tên tây ốm yếu mà là kẻ khác không thể chọc vào, hai người các cậu tính làm thế nào?"

"..." Xem ra anh không biết "tên tây ốm yếu" đó cũng nằm trong sắp xếp của hắn.

"Ừm... người kia, thật ra là bạn của tôi, cậu ta qua đây làm chút việc nên tôi mới nhờ cậu ta tới giúp một chút." Võ Tự Minh sờ mũi, cẩn thận giải thích giúp đồng đội.

Là hắn gọi người tới, hắn cảm thấy không thể vì hắn mà gieo tiếng ác cho đối phương được, dù sao anh cũng đã nhìn ra thôi thì nói rõ với anh luôn. Lỡ như sau này có thành đối tác, ấn tượng không vì chuyện lần này mà bị ảnh hưởng.

Widen là kỹ sư thiết kế bản vẽ công trình, theo hắn biết y từng có thời gian làm sinh viên trao đổi ở Pháp, cùng làm việc trong một dự án không phải không có khả năng. Tóm lại, có chuyện thì làm rõ trước đã.

"Két!!!"

Chiếc xe phanh gấp, hệ thống phanh xe phát ra âm thanh chói tai, lớp xe ma sát với mặt đường cũng có thể nghe tiếng. Võ Tự Minh không kịp chuẩn bị, cơ thể theo quán tính ngã về trước cũng may có đai an toàn, nếu không hắn đã đập đầu vào xe.

Sau khi ổn định lại, hắn khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Bạn?" Phạm Đình Vỹ không trả lời mà hỏi vấn đề khác, còn đặt biệt nhấn mạnh: "Rất thân sao?"

"Hả?" Não Võ Tự Minh không theo kịp tần số, không lý giải được thái độ đột ngột thay đổi của anh là sao, vô thức trả lời: "Cũng tàm tạm."

"Tàm tạm." Phạm Đình Vỹ lẩm bẩm, không biết anh đã tháo đai an toàn ra lúc nào, không báo trước ép sát về phía Võ Tự Minh.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, Võ Tự Minh không có cách nào trốn tránh cũng không kịp trốn tránh. Trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người rút ngắn chỉ còn vài centimet, mặt đối mặt nhau.

Võ Tự Minh mở to hai mắt, lòng ngực dao động kịch liệt khi tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bất thường này, trái tim không kiểm soát được mà "thình thịch thình thịch" đập mạnh.

Cảm giác lạ quá.

Giây phút này hắn lại không thể suy nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng.

Một bàn tay của Phạm Đình Vỹ luồng vào trong áo khoác đặt trên eo hắn, cố tình đặt ngay vị trí Widen đã chạm vào. Eo bị đυ.ng chạm, Võ Tự Minh cứng còng cả người quên cả việc phải hít thở.

"Là bạn thì có thể làm ra hành động thân mật như vậy sao?" Phạm Đình Vỹ nhìn chăm chú vào hắn hỏi.

Chỉ cách một lớp vải coton, hắn không thể xem nhẹ cảm giác trên eo, gương mặt dần nóng lên. Bị cố định bởi đai an toàn, dù có muốn né tránh hắn cũng không thể né tránh được.

Bàn tay đó nhẹ nhàng cử động, ngón tay cái ấn trên eo hắn xoa nhẹ.

Võ Tự Minh không chịu được, không dám nhìn thẳng người trước mắt, một tay bắt lấy cánh tay anh, một tay nắm lấy bả vai muốn đẩy anh ra.

"Không phải, anh sao thế, bỏ tay ra trước đi."

Hành động này thật sự không bình thường, đặc biệt là ở không gian này, khoảng cách này quá ám mụi. Hắn có thể biết được bản thân vậy mà đã đỏ mặt.

Phạm Đình Vỹ không làm theo ý nguyện của hắn, không chút di chuyển trước kháng cự của hắn. Bàn tay lại càng rỡ hơn, nắm lấy eo hắn không nặng không nhẹ xoa nắn.

Anh không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn, trong giọng nói toát ra sự tức giận xen lẫn chút chua: "Lúc hắn sờ cậu, sao không thấy cậu phản ứng? Hửm?"

Đâu phải hắn không phản ứng, là hắn chưa kịp đẩy người ra thì anh đã kéo áo người ta ra rồi.

"Phạm Đình Vỹ..." Võ Tự Minh bị sờ nhột, đôi mắt phân bố ra nước mắt sinh lý, giọng nhỏ nhỏ mềm mềm.

Hắn cứ thế dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh lại dùng giọng điệu này gọi tên anh.

Phạm Đình Vỹ nhìn vào đôi mắt đáng thương của hắn, bất ngờ hạ xuống một nụ hôn. Hai đôi môi chạm nhau, cảm xúc ấm nóng ướŧ áŧ truyền thẳng đến đại não của hai người.