Trong ngõ Dư Câu phía bắc kinh thành có một căn nhà xập xệ, chủ nhà chỉ trở về một lần một tuần, và luôn xách đao về vác đao đi, hàng xóm láng giềng nhìn riết cũng thành quen. Sống ở đất kinh kỳ, có hoàng thân quốc thích thì đương nhiên cũng có tam giáo cửu lưu, mà ở ngõ Dư Câu còn hạ đẳng hơn thế, dẫu án mạng có xảy ra, người sống xung quanh vẫn ăn ngủ bình thường.
Ngày hôm nay khi trời còn chưa tỏ, cánh cửa căn nhà cũ bị đẩy ra cái “két”, tiếng bước chân lộn xộn phá vỡ sự im ắng buổi sáng. Hàng xóm nghe thấy cũng chỉ tưởng chủ nhà xách đao về, nhắm mắt toan ngủ tiếp, nhưng bất thình lình lại nghe thấy một tiếng hét sợ hãi, chốc chốc lại xen lẫn tiếng mắng chửi. Tên khất cái đầu đường kìm lòng không đặng, tò mò đẩy cửa ra định quát nạt, nhưng vừa thấy cảnh tượng trong sân thì hai mắt hoa lên.
Ở trong sân đâu phải hạng hạ đẳng nào, rành rành là các thị vệ mặc trang phục đỏ sẫm. Giữa sân đặt một chiếc ghế tử đằng, ngồi bên trên là một công tử ánh mắt âm trầm, mà kì quặc hơn là có một lão giả ăn mặc sang trọng đang quỳ trước mặt vị công tử đó.
Tên khất cái biết mình đã bắt gặp bí mật của người ta, đang định xoay người bỏ chạy thì bị một bàn tay kéo vào nhà, sau gáy chợt lạnh đi, để rồi không còn biết gì nữa.
Đôn Tử chẳng buồn cau mày, dặn dò Võ Đức vệ: “Dọn sạch sẽ vào.”
Đoạn, hắn quay sang nhìn người quỳ dưới đất: “Nói tiếp đi.”
Bây giờ Cố Phùng Âm đã biết nội thị trước mắt chính là đứa trẻ ở Liêu gia may mắn sống sót năm xưa, “… Cậu nói không sai, đúng là năm ấy chính già đã khuyến khích Liêu huynh nhận nuôi cô nhi Cật Bắc, nhưng không ngờ về sau mọi chuyện lại ra nông nỗi ấy… Già biết cậu còn sống, vốn định nhận nuôi cậu, nhưng không tìm được cậu…”
“Chết đến nơi rồi còn giả làm Bồ tát cái gì?!” Đôn Tử cười khẩy, “Không phải ngay từ đầu chính ông đẩy ta và vợ con Bàng thị vào hố lửa sao? Rõ ràng ông có thể đứng ra làm chứng tố giác tội lỗi của tên ác quỷ kia, nhưng đằng này ông lại bắt tay với quan phủ bao che cho hắn!”
Cố Phùng Âm không đáp.
Những lời Đôn Tử nói là thật, bao năm qua ông luôn sống trong ăn năn hối hận. Chính ông đã khuyên Liêu huynh nhận nuôi cô nhi, cũng chính ông chọn người giúp, rồi sau đó khi quân lính khiêng thi thể của vợ con Bàng thị đi ra từ Liêu gia, Cố Phùng Âm còn không dám nhìn lâu, nhiều năm về sau chưa từng có một ngày yên lòng.
Một lúc lâu sau, ông mới thở dài, “Oan có đầu nợ có chủ, năm ấy sư phụ cậu đã viết thư chất vấn già, già biết kiểu gì cũng sẽ có ngày hôm nay, cậu có oán già, hận già, hay thậm chí muốn lấy mạng già, già cũng nhận. Già cũng để lại một phần gia sản cho cậu, coi như đền bù cho những chuyện cậu đã gặp phải.”
“Đền bù? Chỉ mấy đồng bạc là có thể xóa bỏ được những gì ta đã phải chịu ư? Cái mạng già của ông có thể đổi lại tính mạng của những người Cật Bắc phải chịu bất công không!” Đôn Tử rít lên đầy phẫn nộ, rồi chậm rãi lấy lại bình tĩnh, song âm điệu vẫn nặng nề lạnh lùng, “Ta muốn ông đến trước cửa cung nhận tội, xé bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của ông trước mặt đám đông, ông có chịu không?”
Cố Phùng Âm im lặng một lúc, đoạn đáp: “Được.”
“Ta còn muốn ông phải tự tay viết một bức huyết thư, liệt kê rõ ràng mọi tội trạng.”
Cố Phùng Âm dứt khoát đáp, “Được.”
Đôn Tử nhìn lên Võ Đức vệ sau lưng, Võ Đức vệ hiểu ý, ném xuống đất một mảnh lụa trắng và một con dao găm.
Cố Phùng Âm rạch ngón tay, viết ra việc năm đó mình đã tận tình giúp đỡ cô nhi ở Cật Bắc như thế nào, dẫn đến sai lầm lớn gián tiếp gi.ết ch.ết hàng chục người dân Cật Bắc, và cả việc không đứng ra làm chứng để bảo toàn danh tiếng của mình.
Đôn Tử đứng bên cạnh nhìn, thấy ông sắp sửa viết xong thì chụp lấy cổ tay ông, “Đợi đã, đoạn cuối này, ông phải viết theo những gì ta nói.”
“Năm xưa khi mười ba tộc Thương Nỗ xâm lăng, thực ra không nhất thiết phải thực hiện chiến dịch sông Trường Độ, chỉ vì triều đình chủ chiến mới dẫn đến thảm họa Cật Bắc, buộc dân tị nạn phải rời bỏ quê hương, đến nơi khác cầu sinh. Lúc bấy giờ tiếng ai oán lầm than vang khắp Cật Bắc, về sau còn thêm vụ án Liêu Xương ngược đãi cô nhi, nhưng triều đình lại cứ che giấu tội ác ấy. Để ngăn Cật Bắc lật lại chuyện cũ, vạch trần vết nhơ của trận chiến sông Trường Độ mà triều đình không tiếc tay che đậy tội ác, giả thái bình. Hôm nay tôi xin thề với những gì đã nghe nhìn trong mấy chục năm qua, từng câu từng chữ tôi nói đều là thật, nỗi bất hạnh của di dân Cật Bắc xuất phát từ chiến dịch sông Trường Độ, từ sự thờ ơ và ruồng bỏ của triều đình, từ….”
Cố Phùng Âm nghe Đôn Tử nói một nửa, bàn tay khựng lại, hốt hoảng la lên: “Không được, già không thể viết như vậy, những gì cậu nói… không đúng, không hề đúng! Cậu chỉ thấy được sự bất hạnh của dân Cật Bắc sau trận chiến, nhưng cậu có từng nghĩ nếu như không đánh trận chiến ấy, một khi ngoại tộc xâm lăng, dân Cật Bắc sẽ như thế nào?! Hơn nữa không phải quan phủ cố ý che giấu tội ác của Liêu huynh, quan phủ không công khai là vì còn có rất nhiều cô nhi Cật Bắc được đối xử tử tế, nếu lật tẩy chuyện ấy thì khác nào dập tắt sự hỗ trợ tích cực của các châu phủ. Già thừa nhận bản thân không ra làm chứng đúng là có phần muốn giữ danh tiếng, nhưng quan phủ làm thế là vì nghĩ cho đại cuộc! Cậu quá cực đoan rồi, một quyết sách vốn có hai mặt, nếu già viết như vậy, mọi người sẽ chỉ tập trung vào mặt bất hạnh xấu xa ấy, mà ngôn ngữ là thứ vũ khí sắc bén có thể gϊếŧ người, để mọi người đổ tai nạn Cật Bắc lên trận chiến sông Trường Độ thì cậu được lợi gì?!”
Đôn Tử điềm nhiên nói: “Không lợi gì cả, chỉ là trong mắt ta, đó chính là sự thật.”
Lại chẳng thế? Mười mấy năm qua, ai cũng ca ngợi lòng chân thành của các sĩ tử nhảy sông, sự anh dũng của những tướng sĩ đã hi sinh, nhưng tuyệt chẳng ai hay dân Cật Bắc đã phải sống trong cảnh địa ngục lầm than.
Sĩ tử đã kéo đến cửa cung, thời cơ sắp đến. Hắn và sư phụ âm thầm chờ đợi từ lâu, trong hôm nay, bọn họ sẽ vạch trần những thứ bẩn thỉu tối tăm đã bị che giấu, khiến đất trời đảo điên.
Đôn Tử gắt giọng, “Ông buộc phải viết, không viết cũng phải viết, người đâu!”
Hai Võ Đức vệ tiến tới khống chế Cố Phùng Âm, một tên khác nắm lấy tay ông, ép ông cầm bút viết những dòng cuối, “Nếu cậu ép già viết, đến cửa cung, già nhất quyết sẽ không làm theo lời cậu, già…”
“Ông nghĩ mình còn mạng để đến cửa cung ư?” Đôn Tử cầm khăn lau tay, “Nhân chứng Cật Bắc chỉ cần mình ta là đủ rồi. Còn phần ông, tất cả mọi người đều biết Cố lão gia ở Trung Châu đã lên kinh, ông ta không còn mặt mũi đối diện với tội ác của mình, trước khi tự vẫn đã để lại huyết thư, nhờ ta đưa đến cửa cung công bố với mọi người. Không cần lo bọn họ có nghi ngờ ta hay không, dầu gì cũng là nét chữ bút tích của ông, thi thể của ông và một phần gia sản ông chia cho ta chính là bằng chứng mạnh mẽ nhất.”
Nói đoạn, Đôn Tử cất bức huyết thư, định ra lệnh cho người động thủ thì bất thình lình, ở cửa vang lên tiếng động. Hắn ta lập tức lắc mình tránh ra, nhưng Võ Đức vệ giơ đao lại chậm một nhịp, bị hòn đá đánh trúng cổ tay, trường đao rơi xuống đất kêu cái *choang*, Thanh Duy nhân đấy nhảy vào sân, đồng thời thét lớn: “Triêu Thiên!”
Một canh giờ trước, Thanh Duy nhận được danh sách trực ban của Võ Đức vệ, nhanh chóng tìm ra lính gác khả nghi, sau đó phát hiện những tên lính này đều là thuộc hạ của một Hiệu úy họ Triệu ở Võ Đức Ti. Triêu Thiên và Huyền Ưng vệ khẩn cấp chạy đến Kinh Triệu Phủ, từ nha môn lấy được tài liệu lưu trữ về Hiệu úy họ Triệu nọ, tra ra địa chỉ nhà của hắn ta. Có tổng cộng ba căn nhà, căn nào cũng ở nơi vắng vẻ. Thanh Duy và hội Kỳ Minh chia ba hướng tìm kiếm, đúng như dự đoán, Cố Phùng Âm bị dẫn đến ngõ Dư Câu ở phía bắc thành.
Quá nửa nhân số Huyền Ưng Ti đang làm nhiệm vụ ở ngoài kinh, do đó số người gấp rút viện trợ Thanh Duy hôm nay cũng không nhiều, hiện tại lại còn chia ra ba quân, thành thử chỉ có vài người đi theo Thanh Duy, khó địch nổi đội ngũ Võ Đức vệ trong sân. Nhưng mục tiêu của mọi người vô cùng rõ ràng, biết nhiệm vụ cấp bách là cứu Cố Phùng Âm, thậm chí còn không cần báo hiệu cho nhau – Triêu Thiên dẫn người ngăn cản Võ Đức vệ, Thanh Duy lao lên, giật lấy thanh gươm bên hông của kẻ trước mặt, gươm vào tay, sắp sửa cắt đứt dây trói Cố Phùng Âm.
Đúng vào lúc này, một bàn tay chợt vươn tới kéo Cố Phùng Âm lùi lại ba bước, khiến Thanh Duy chém hụt.
Kẻ đó chính là Đôn Tử. Không ngờ hắn lại biết võ công.
Nhưng dù võ công của Đôn Tử có cao đến đâu cũng không địch lại nổi học trò của Nhạc Ngư Thất. Vừa thấy Đôn Tử tung chưởng, Thanh Duy nhẹ nhàng né mình, nhanh chóng lao lên phía trước, chỉ dăm ba chiêu đã giành lại được Cố Phùng Âm từ tay Đôn Tử.
Song, võ công của Võ Đức vệ trong sân không phải hạng xoàng, lại còn đông hơn Huyền Ưng vệ.Thanh Duy nhận định tình hình, giải cứu Cố Phùng Âm và đưa ông rút lui, nào ngờ Cố Phùng Âm lại thấy Đôn Tử leo tường định bỏ trốn, vùng ra khỏi tay Thanh Duy, hô to: “Giang cô nương, cứ mặc kệ già, lấy lại huyết thư, mau lấy lại huyết thư!”
Thanh Duy hỏi: “Huyết thư gì?”
Không đợi Cố Phùng Âm trả lời, nàng đẩy ông cho Triêu Thiên lo rồi nhanh chóng đuổi theo Đôn Tử. Vài tên Võ Đức vệ thấy thế cũng lao đến, không tiếc mạng sống hòng giữ chân Thanh Duy, cùng lúc đó, sau bức tường trong ngõ tối vang lên tiếng ngựa hí – hóa ra Đôn Tử đã liệu được sẽ có biến, chuẩn bị ngựa chiến sẵn từ trước.
Thanh Duy nóng ruột nóng gan, tuy nàng không biết huyết thư gì nhưng có thể đoán được nó rất quan trọng, tám phần có liên quan tới âm mưu của Tào Côn Đức, nàng nhanh chóng giải quyết Võ Đức vệ, tung người nhảy ra ngoài tường.
Ngờ đâu, chỉ mới đấy thôi mà bên ngoài đã rơi vào cảnh hỗn loạn. Thanh Duy đuổi theo ra khỏi ngõ, thấy sĩ tử và bách tính từ bốn phương tám hướng đổ xô lên phố, không biết bọn họ đã nghe được gì mà trong mắt hằn rõ sự tức giận, la hét đòi triều đình trả lại chân tướng. Thanh Duy sửng sốt, hồi sáng nghe tin sĩ tử chặn đường nàng còn bỏ ngoài tai, nhưng tình hình lúc này… còn có thể gọi là biểu tình bình thường được sao?
Tất nhiên không thể đuổi kịp Đôn Tử rồi, nàng bị mắc kẹt giữa đám đông, muốn thoát thân cũng khó. Không lâu sau, Triêu Thiên và những người khác tìm được nàng, thấy cảnh trước mắt cũng điếng người, “Thiếu phu nhân, đã, đã có chuyện gì thế này…”
Thanh Duy lắc đầu, đang định hỏi Cố Phùng Âm thì đầu đường lại vang lên tiếng vó ngựa, các thị vệ Điện Tiền Ti mặc giáp cầm thương cố gắng mở đường, đến cạnh Thanh Duy.
Dù sao Thanh Duy cũng là trọng phạm, Huyền Ưng vệ cảnh giác đứng chắn trước mặt nàng, cũng may cấm vệ quân không có hành động lỗ mã.ng, người dẫn đầu rất lễ phép hành lễ với Thanh Duy, “Hẳn người chính là Vương phi điện hạ, thuộc hạ phụng lệnh Quan gia, trong kinh có biến, mời Vương phi điện hạ lập tức vào cung.” Nói xong, hắn biết Thanh Duy không dễ dàng tin mình, liền lấy ra một cây quạt nan tre, “Đây là tín vật của Chiêu vương điện hạ, hiện tại điện hạ cũng đang chờ vương phi ở điện Tuyên Thất.”