Thanh Vân Đài

Chương 194

“Ta chẳng oán hận gì cả.” Thanh Duy nói, “Vì ta tin Trương Nhị công tử thật lòng muốn giúp đỡ ta, nếu không công tử đã không nói cho ta biết địa chỉ của Du đại nhân ở Trung Châu rồi.”

Hồi năm ngoái lúc Thanh Duy rời kinh, Trương Viễn Tụ lo nàng không có chỗ để đi nên đã đưa cho nàng danh sách những người mà y tin tưởng nhất. Sau đó Thanh Duy quyết định đến Lăng Xuyên, nhờ Du đại nhân ở Trung Châu giúp đỡ, ngày hôm sau Trương Viễn Tụ lại đích thân đến gặp nàng.

“Ta thấy chim cắt ở Trung Châu. Dân gian chẳng mấy ai nuôi chim cắt chứ đừng nói việc dùng cắt gửi thư. Rồi có người đã kiểm tra giúp ta, phát hiện con chim này được nuôi tại ngõ Lưu Hoa thành Giang Lưu, đó lại chính là địa chỉ nhà của Du đại nhân. Du đại nhân là quan địa phương chưa tới thất phẩm, việc gì phải nuôi chim cắt, nhưng ông ấy lại là người Trương Nhị công tử tin tưởng nhất, từ đấy suy ra, ông ấy đã nuôi con chim đó giúp Trương Nhị công tử.”

“Tâm tư Trương Nhị công tử vốn khó dò, nếu không phải vì giúp ta, cớ gì tiết lộ cho ta về địa điểm bí mật như vậy.”

Trương Viễn Tụ mới hỏi: “Đấy là nguyên nhân mà cô nương chờ ta ở chỗ này?”

Khi Thanh Duy vừa phát hiện được manh mối, nàng vốn có thể nói cho Tạ Dung Dữ biết đầu tiên, nhưng, một khi Tiểu Chiêu vương điều động Huyền Ưng Ti điều tra y thì y khó mà thoát được.

Có ơn trả ơn, lúc trước Trương Viễn Tụ đã giúp nàng khi gặp khó khăn, thì giờ đây nàng cũng sẵn sàng giúp y bất kể hiềm khích cũ.

Hóa ra mục đích nàng chờ ở đây lại giống lão thái phó.

Thanh Duy nói: “Ta biết mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình, dăm ba câu nói của ta chưa chắc đã khiến Trương Nhị công tử đổi ý, nhưng ta vẫn tin rằng Trương Nhị công tử có thiện chí giúp người, bản chất không xấu, chẳng qua bị chấp niệm trói buộc nên mới đi tới ngày hôm nay. Giờ đây đại cuộc vẫn chưa định, chỉ cần Trương Nhị công tử chịu quay đầu thì vẫn còn kịp. Hôm nay ta đến đây, chỉ có một thỉnh cầu.”

“Mời Ôn cô nương nói.”

“Nếu Trương Nhị công tử hợp tác với Tào Côn Đức, vậy ắt phải biết mục đích ông ta lên kế hoạch trong nhiều năm qua là gì. Trực giác mách bảo ta chuyện Tào Côn Đức muốn làm không đơn giản, ta không muốn có rắc rối nào xảy ra thêm nữa, hi vọng Trương Nhị công tử có thể tiết lộ với ta những gì mình biết.”

Trương Viễn Tụ hỏi: “Đấy là suy đoán của Ôn cô nương?”

“Không chỉ có thế.” Thanh Duy nói thật, “Ta đã điều tra về Bàng tiên sinh ở Cật Bắc, là ân nhân của Tào Côn Đức, thậm chí cả tung tích vợ con của Bàng Nguyên Chính.”

Hai mắt Trương Viễn Tụ lóe lên vẻ bất ngờ, như thể không ngờ nàng lại hành động nhanh đến vậy, nhưng cuối cùng đã biến mất trong ánh mắt dửng dưng, “Ôn cô nương cũng đã nói mỗi người đều có chấp niệm riêng đấy thôi, ta có thì Tào công công cũng có, đúng là ta biết được nhiều hơn Ôn cô nương thật, nhưng đáng tiếc, thứ cho ta không thể trả lời.”

Thanh Duy cũng không lấy làm bất ngờ.

Nàng nhìn thẳng vào y qua ánh đèn l*иg le lói, gương mặt rõ vẻ thất vọng.

Rồi nàng chẳng nói gì nữa, quay gót đi tới đầu ngõ.

Vẻ mặt thất vọng ấy khiến Trương Viễn Tụ lấy làm khó chịu, y cất giọng gọi: “Ôn cô nương.”

“Ôn cô nương đã chờ ở đây bao lâu rồi?”

Thanh Duy xoay người lại: “Có quan trọng không?”

Không quan trọng.

Hình như nàng đã tới đây từ sau trưa, thấy y ngồi xe đến Ngôn phủ nhưng không ra mặt, cứ đứng đợi đến lúc y từ Ngôn phủ trở về. Ngôn Thị lang là cậu của Nhân Dục quận chúa, y đồng ý tham dự gia yến của Ngôn gia, có lẽ sau này sẽ làm quận mã. Nhưng cho dù Thanh Duy có chặn đường y thì y sẽ không cưới Triệu Vĩnh Nghiên ư? Cũng như việc lão thái phó lặn lội ngàn dặm lên kinh chỉ để khuyên nhủ y hãy quên hết trần thế này đi, thì y sẽ nghe lời sao?

Trương Viễn Tụ nói: “Ôn Tiểu Dã, nếu một năm trước Thôi gia không gặp chuyện, Tiết Trường Hưng không bị tống vào ngục, Tào Côn Đức cũng không báo cho cô biết có lẽ Nhạc Ngư Thất đang ở kinh thành, thì cô có lên kinh không?”

Thanh Duy không do dự đáp: “Tất nhiên sẽ lên.”

Không một ai có thể xúi được nàng lên kinh, ngoài những oan khuất bất công trong bao năm nàng lưu vong, không sớm thì muộn, nàng vẫn sẽ đặt chân đến mảnh đất thị phi này.

Trương Viễn Tụ mỉm cười.

Nhìn đi, kỳ thực mỗi người đều có con đường đã định, tất thảy nhân quả đều do chính mình tự chọn, người ngoài nào có thể can thiệp. Nên cho dù y không viết phong thư gọi nàng lên kinh thì kết quả cũng không thay đổi. Và trên thực tế y cũng chỉ có thể tự tay chèo con thuyền của mình mà thôi.

“Tiểu Chiêu vương đối xử với cô có tốt không?”

Thanh Duy không đáp, đó là chuyện riêng của họ, không liên quan tới y.

Nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.

Trương Viễn Tụ nói: “Thật ra ta biết cô vẫn còn sống, cũng biết Tào Côn Đức để cô đến Thôi gia hòng đổi họ.”

“Về sau Thôi Hoằng Nghĩa lại đến Nhạc Châu. Trùng hợp làm sao, vào năm Gia Ninh đầu tiên, lão thái phó đặt cho ta tên tự Vong Trần, cũng đề nghị ta nên đến Nhạc Châu. Ông ấy bảo tuy Nhạc Châu không sung túc bằng đất Trung Châu, cũng không sầm uất như phủ Khánh Minh, nhưng là nơi an cư cách xa chốn thị phi. Lúc ấy suy nghĩ đầu tiên của ta chính là, hình như cô cũng ở Nhạc Châu.”

Y vẫn nhớ tiểu cô nương liều lĩnh tìm người th.ân dưới phế tích Tiển Khâm Đài.

Từ chân trời đến góc bể, có người đồng bệnh tương liên quả là chuyện may mắn.

Hoặc có lẽ chấp niệm khi ấy vẫn chưa quá sâu, Trương Viễn Tụ có ý định quên đi bụi trần mà đến Nhạc Châu.

Nhưng cuối cùng y đã không làm vậy, lão thái phó đặt tên tự cho Trương Chính Thanh là Ức Khâm*, nhưng lại muốn y quên đi cõi tục, như thế là sao chứ?

(*Ức trong hồi ức, ghi nhớ; Khâm trong vạt áo.)

Y chọn con đường thi cử, đến Ninh Châu thí thủ.

Mãi mấy năm sau khi gặp lại nhau trong hội thơ Hàn lâm, vết ban đỏ trên mắt trái nàng cũng chẳng giấu được nét phong tình quyến rũ, màn sương giăng nơi đáy mắt đã tan biến, thay vào đó là ánh nhìn trong veo.

Bấy giờ Trương Viễn Tụ mới phát hiện, tiểu cô nương đồng bệnh tương liên với mình đã trưởng thành rồi, cũng đã khỏi “bệnh”, chỉ có y vẫn bị “cơn bệnh” cắn nuốt.

“Ôn Tiểu Dã.” Trương Viễn Tụ nói, “Giờ ngẫm lại mới thấy, may mà hai ta có duyên mỏng.”

Cũng dừng lại ở duyên mỏng.

***

Thanh Duy bước ra khỏi ngõ, bầu trời hoàn toàn tối đen. Thật ra hôm nay nàng không đến một mình, nhân sĩ trong kinh diễu hành biểu tình, thân phận của nàng lại khá nhạy cảm, không tiện một mình ra ngoài. May mà Triêu Thiên có thân phận thị vệ, được phép đeo đao đi lại. Triêu Thiên đứng chờ tại con ngõ bên cạnh, thấy Thanh Duy tới, hắn chạy đến đón, “Thiếu phu nhân, hắn ta có nói không?”

“Không nói gì cả.” Thanh Duy lắc đầu.

Hôm nay nàng đến tìm Trương Viễn Tụ không chỉ để thăm dò mục đích của Tào Côn Đức, mà nếu có thể hỏi được manh mối về Chương Hạc Thư thì càng tốt.

Song thái độ của Trương Viễn Tụ đã quá rõ ràng, không để lộ bất cứ chữ nào.

“Sư phụ đã hồi âm chưa?”

“Lúc sáng tiểu nhân có đến dịch trạm một chuyến, vẫn chưa có thư của Nhạc tiền bối.”

Khi Thanh Duy phát hiện căn nhà nuôi chim cắt ở Giang Lưu là dinh thự của Du đại nhân, nàng đã lập tức gửi thư cho Nhạc Ngư Thất, nhờ ông trực tiếp điều tra Du Thanh ở nha phủ Trung Châu. Thư được gửi gấp đến Trung Châu, chưa tới hai ngày sẽ nhận được, với tốc độ làm việc của Nhạc Ngư Thất, cộng thêm có Tề Văn Bách hỗ trợ, chắc hẳn sẽ nhận được thư hồi âm trong thời gian này.

Tuy Thanh Duy sẵn lòng cho Trương Viễn Tụ cơ hội, không để Tạ Dung Dữ biết chuyện y cấu kết với Tào Côn Đức, thậm chí còn đích thân đến khuyên y quay đầu, nhưng nàng biết tình hình đang rất khẩn cấp, không thể trì hoãn quá lâu, cũng không cho Trương Viễn Tụ thời gian giải quyết.

Thanh Duy nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy đã đến nước này thì nàng không cần thiết phải giấu giếm giúp Trương Viễn Tụ, chi bằng nói rõ với Tạ Dung Dữ, để Huyền Ưng Ti sớm có đối phó. Nàng và Triêu Thiên nhanh chóng quay về Giang gia, nào ngờ chẳng những Tạ Dung Dữ đi vắng mà Đức Vinh cũng không có nhà.

Gọi một người hầu đến hỏi, người hầu đáp: “Hồi giờ Tuất công tử có về nhà một chuyến, vốn định chờ thiếu phu nhân về rồi cùng dùng bữa, nhưng Kỳ hộ vệ ở nha môn lại chạy đến nói Khúc hầu ở trong ngục đổ bệnh nặng, sợ xảy ra chuyện nên mời công tử tới xem thế nào. Trước khi đi công tử dặn có thể tối nay sẽ không về được, Đức Vinh đã thu dọn đồ đạc đưa vào cung cho công tử rồi ạ.”

Thanh Duy nói: “Khúc hầu bị bệnh?”

Khúc Bất Duy không những là chủ mưu trong vụ án mua bán danh sách lên đài mà còn là nghi phạm đang bị bắt giữ, là người duy nhất biết nguồn gốc của danh sách, trước khi chân tướng được sáng tỏ, ông ta phải sống. Thanh Duy biết đây là vấn đề lớn, tối nay Tạ Dung Dữ phải nghỉ lại nha môn, nhưng nàng không muốn trì hoãn chính sự chỉ vì một sự cố ngoài ý muốn, thế là gọi Triêu Thiên đến, kể hết những chuyện nghe được từ Trương Viễn Tụ trong tối nay, bao gồm việc y là đồng mưu với Tào Côn Đức, có nuôi chim cắt ở tư dinh của Du Thanh, rồi giục hắn vào cung báo cho Tạ Dung Dữ biết.