Lão Chung thấy Chương Đình quyết ngăn cản bằng mọi giá, xô mạnh gã vào cạnh bàn, bàn đổ rầm ra đất, tiếng động lớn cuối cùng cũng đánh thức người ngủ say.
Khúc Mậu chẹp miệng, lim dim mở mắt, nhưng khi thấy cảnh trước mắt thì há hốc mồm – Chương Lan Nhược thanh cao kiêu ngạo lại động thủ với người ta, ngã ngửa trên đất vẫn nhào tới ôm chân đối phương, thảm hại không tưởng nổi.
Cảnh mộng vô lí buồn cười gì thế này?
Khúc Mậu tưởng mình vẫn chưa tỉnh, ngáp một cái, lại nằm vật xuống ngủ tiếp, Chương Đình cuống quýt hét lớn: “Khúc Đình Lam, không phải ngươi tự nhận mình lợi hại lắm à, trèo cây bắt cá đều lợi hại hơn ta, không phải ngươi xem thường ta suốt ngày chỉ biết học hành, thấy ta giả tạo kiêu ngạo sao, không phải ngươi nghĩ trên đời này không ai có tính cách thật sự được như ngươi sao, cớ gì vào lúc quan trọng ngươi lại thành rùa đen rụt cổ?!”
Giọng nói này là… Chương Lan Nhược?
Đúng rồi, ngoài Chương Lan Nhược ra còn ai dám chửi hắn như vậy!
Cơn ngái ngủ của Khúc Mậu tức thì biến mất, “Chương Lan Nhược ngươi chửi ai đấy! Con bà nó ta chọc gì ngươi hả!”
Chương Đình thấy cuối cùng hắn cũng chịu tỉnh, khó khăn nói: “Nhanh, nhanh cản ông ta lại, ông ta muốn tiêu hủy bằng chứng!”
Lúc này Khúc Mậu mới nhận ra cảnh vừa nãy không phải là mơ, Chương Đình và lão Chung đánh nhau, lão Chung cầm đuốc muốn vào trong động, Chương Đình mới liều mạng ôm chân ngăn cản.
Lão Chung không kịp giải thích nhiều với Khúc Mậu, nguy hiểm đã cận kề ngay trước mắt, cao giọng nói: “Ngũ gia ngài nghĩ cho kỹ đi, nếu đồ rơi vào tay Tiểu Chiêu vương, bất kể là hai ta hay Hầu gia, Chương đại nhân, đều sẽ tiêu đời!”
Khúc Mậu chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong mơ màng nghe thấy ba chữ Tiểu Chiêu vương, mắt thấy lão Chung đã thoát khỏi Chương Đình, chạy nhanh vào trong động, Khúc Mậu cắn chặt răng – bà nó, nhìn cảnh này thì hình như Chương Lan Nhược theo phe Thanh Chấp rồi – hắn lập tức cầm lấy ghế đập vào lão Chung, cùng lúc ấy, Chương Đình lần nữa bổ nhào tới ôm ngang hông lão Chung, cố sức kéo gã ra động ngoài.
Lão Chung giơ tay chặn ghế, tức đến mức muốn thổ huyết, sao tên nào cũng như tên nấy, không lẽ hai đứa thiếu gia này là con rơi cha họ nhặt về? Lại đi giúp người ngoài!
Lão Chung biết tình hình đang bất lợi, không thể trễ nãi hơn được nữa, vội vàng cao giọng gọi lính ngoài hang: “Trương Thác, các ngươi vào đây!”
Khúc Mậu thấy gã gọi người thì cũng nổi xung, một chọi hai chẳng phải rất công bằng ư, tại sao lại đi gọi thêm viện binh, hắn cũng không chịu thua gào to: “Vưu Thiệu, các ngươi lại đây!”
Trước đó lính của lão Chung và gia tướng của Khúc Mậu đã nghe thấy động tĩnh bên trong, ban đầu nghĩ mọi người đều là người mình, chắc cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng đi vào mới phát hiện ba người họ đang quần ẩu nhau, Khúc Mậu và Chương Đình ỷ lão Chung không dám ra tay mạnh nên tay đấm chân đá lung tung, chặn lão Chung ở động trước.
Chúng gia tướng toan xông lên hỗ trợ song binh lính đã ra tay ngăn cản, chẳng mấy chốc hai bên giáp lá cà. Trong động loạn tứ tung, vào lúc này Khúc Mậu còn hỏi Chương Đình: “Giờ làm gì nữa?”
Chương Đình: “Kéo ông ta ra ngoài, tìm dây trói lại.”
Khúc Mậu đáp được, dùng ghế đè lên một tay lão Chung, nhưng chưa kéo nổi được một bước thì bất thình lình, một cú đấm bỗng bay tới đấm vào mũi hắn, hai mũi lập tức rỉ máu, Khúc Mậu giơ tay quệt, thấy là máu thì chửi một tiếng rõ to, quay đầu ai oán: “Chương Lan Nhược, ngươi cướp dâu nhà họ hay đào mộ tổ tiên nhà họ đấy, làm việc thất đức cũng đừng kéo theo Khúc gia gia ngươi!”
Chỉ trong chốc lát Chương Đình cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu hắc quyền, nghe thấy Khúc Mậu nói thì lập tức chửi lại: “Có ngươi mới thất đức!”
Khúc Mậu cố hết sức kéo lão Chung ra động ngoài, miệng huyên thiên: “Ta nói ngươi biết, vì giúp ngươi lần này mà Khúc gia gia chịu thiệt quá nhiều rồi đấy! Đợi bao giờ hồi kinh, ngươi phải mở tiệc cảm tạ Khúc gia gia nhà ngươi!”
“Ngươi giúp ta? Khúc Đình Lam rốt cuộc ngươi có hiểu gì không hả, ngươi đang tự giúp mình…” Nhưng nói một nửa, Chương Đình lại không muốn tranh cãi với hắn, qua được ải này rồi hẵng tính tiếp, “… Được, mở tiệc!”
“Ngươi phải mở tiệc mời khách tám phương đến, đãi nghìn bàn tiệc, trên bàn phải có Túy Lưu Hương của Nguyệt Hoa Cư, cũng phải có Ngư Lai Tiên của Đông Lai Thuận!”
“Được!”
“Ngươi còn phải đích thân mời rượu ta, gọi ta là gia gia trước mặt mọi người, thừa nhận ngươi không bằng ta, từ nhỏ tới lớn toàn ganh tị với ta!”
“… Cút!”
Nhạc Ngư Thất đã đang trên đường tới đây, đoàn quân trú đóng thuộc núi Bách Dương cũng dần kéo đến, càng khỏi phải nói tới Tiểu Chiêu vương và anh em Huyền Ưng vệ đã trải qua một đêm chém gϊếŧ thề phải lấy bằng được bằng chứng, lão Chung biết không thể bị hai vị thiếu gia này cầm chân lâu hơn được nữa, bèn nói ra sự thật: “Chư vị huynh đệ chớ đánh nữa, đồ trong hang động này rất có thể là bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại, hai vị thiếu gia không phân rõ thiệt hại, lẽ nào chư vị huynh đệ cũng không hiểu?!”
Quả nhiên lời này có hiệu quả, gia tướng thuộc hạ của Khúc Mậu lập tức dừng tay, Khúc Mậu thấy không ổn, quát lớn: “Vưu Thiệu!”
Vưu Thiệu là cận vệ đi theo Khúc Mậu đã hơn mười năm, cực kỳ trung thành, nhưng dù võ công của hắn có cao cường tới đâu cũng chẳng thể địch lại mười mấy người.
Chúng gia tướng bình chân như vại, chẳng mấy chốc Khúc Mậu và Chương Đình đã bị quân lính kéo ra, lão Chung nhặt bó đuốc lên, chạy nhanh vào sâu trong động.
Trong ngoài động không có đường rõ ràng, cửa hang rất rộng, nương nhờ ánh lửa, mọi người đều thấy rõ những vại dầu trong hang, đá tiêu đã được trộn với lưu huỳnh, được bọc trong giấy dầu đặt ở một góc, chỉ cần bén lửa sẽ phát nổ. Lão Chung thận trọng tránh đá tiêu, cẩn thận tìm kiếm sau vại dầu, gã nhanh chóng phát hiện ra thứ gì đấy, ngồi xổm xuống lấy.
Vại dầu che khuất nửa người gã, Chương Đình căng mắt nhìn, một lúc sau, hắn thấy gã cầm một chiếc hộp gỗ cũ kỹ đi ra.
Vưu Thiệu bị gia tướng nhà mình giữ chặt, Khúc Mậu và Chương Đình bị quân lính trói tay chân, cả hai gắng sức giãy dụa song không tài nào thoát nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn lão Chung bước ra, ném hộp gỗ xuống đất, đưa bó đuốc lại gần hộp gỗ.
Vành mắt Chương Đình như sắp nứt toạc, cao giọng quát: “Chung Tham tướng, ông còn mắc thêm sai lầm nữa là tội không thể tha thứ, nếu trung thực giao ra chứng cứ còn có thể giữ được toàn thây, nếu dám tiêu hủy chứng cứ, sẽ tru –”
Nhưng còn chưa dứt lời, bỗng một cơn gió từ phía sau quét đến.
Cửa hang lập tức được mở toang, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một chiếc bóng đã vụt qua, trước khi bó đuốc chạm vào hộp gỗ, tung chưởng đập vào ngực lão Chung, cúi người giơ tay nhặt hộp gỗ.
Cũng là dân tập võ, thế mà lão Chung lại như mất toàn lực, bị chưởng bay thẳng vào động trong, *rầm* một tiếng đập vào vại dầu, vại dầu bể tứ tung, dầu hỏa nhỏ giọt khắp mặt đất.
Nhạc Ngư Thất *chậc* một tiếng, vội vàng quên mất khống chế lực.
Ông lao nhanh vào trong, cướp lấy bó đuốc trên tay lão Chung trước khi nó rơi xuống đất, sau đó vung tay ném ra ngoài động, đoạn nói với Chương Đình và Khúc Mậu: “Đa tạ hai vị tiểu huynh đệ.”
Chương Đình và Khúc Mậu há hốc mồm nhìn hiệp sĩ mày dài mắt sáng trước mặt, bọn họ không nhận ra Nhạc Ngư Thất, không biết ông là địch hay bạn, nhưng dẫu sao vẫn tốt hơn là để lão Chung phá hủy bằng chứng.
Lão Chung ngọ nguậy bò dậy, quát lớn: “Mau! Mau cướp hộp gỗ lại!”
Quân lính và gia tướng trong hang lập tức buông hai người Chương Khúc ra, cùng xông về phía Nhạc Ngư Thất. Nhạc Ngư Thất chỉ kịp nói với Khúc Mậu và Chương Đình: “Các ngươi đi trước đi.” Rồi ông dùng mũi chân móc chiếc ghế ngã ngửa bên cạnh lên, ghế vừa vào tay tức thì biến thành vật sống, đánh lui bốn người bên trái.
Đây là lần đầu tiên lão Chung thấy người có võ công cao cường đến thế, biết ông ta chính là Nhạc Ngư Thất, trong lòng chợt chùng xuống.
Nếu Nhạc Ngư Thất đã tới, vậy chỉ với mười mấy người ở đây cướp lại hộp gỗ từ tay ông ta là chuyện không thể.
Ngoài núi vọng đến tiếng hành quân, tiếng hai quân chém gϊếŧ, đoàn quân từ núi Bách Dương sắp đến, Huyền Ưng vệ thoát khỏi binh mã của Phong Nguyên, cũng sắp chạy tới dưới chân núi.
Trong cơn tuyệt vọng, lão Chung chợt lấy lại bình tĩnh.
Đúng rồi, dù Nhạc Ngư Thất có bản lĩnh tới đâu cũng chỉ là người phàm, cửa hang chỉ lớn chừng đấy, phe gã không cướp được đồ, vậy chặn cửa hang cầm chân một lúc thì sao?
Chỉ cần cản được ông ta, dù có phải chết trong hang, không phải số vật chứng kia cũng sẽ bị vùi lấp lần nữa ư?
Chương Đình và Khúc Mậu lảo đảo chen tới cửa hang, chợt con tim đập thịch một cách khó hiểu, hắn xoay người lại, thấy lão Chung nở nụ cười kỳ quặc. Không biết lão Chung quay lại vào động trong từ lúc nào, gã ngồi dựa vào vách, để mặc dầu hỏa chảy lênh láng, thò tay vào ngực lấy ra đá đánh lửa.
Tia sáng mờ mờ từ đá đánh lửa gần như chọc thủng mắt Chương Đình.
Chương Đình vội vã hét lớn: “Tiền bối!”
Nhạc Ngư Thất bị mười mấy người chặn đường không thể phân thân, quả không hổ là tử sĩ trung thành của Khúc Bất Duy, bọn chúng không hẹn mà cùng chặn chân Nhạc Ngư Thất ở trong hang – dù chúng có phải chôn cùng.
Tia lửa đã rơi xuống dầu hỏa dưới đất, *ầm* một tiếng ngọn lửa phực lên, thắp sáng toàn bộ hang động.
Nhạc Ngư Thất cũng đã lường trước bọn chúng muốn làm gì, ông đâu dễ để mặc chúng gϊếŧ người hủy chứng, giơ cao hộp gỗ ném cho Chương Đình, “Tiểu huynh đệ, đỡ lấy!”
Cùng lúc ấy, ông nhân lúc bọn lính phân thân mà xông về phía Chương Đình, hộp gỗ còn chưa kịp rơi xuống đất thì ông đã lao tới gần Chương Đình.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này lại xảy ra sự cố bất ngờ.
Chiếc hộp gỗ này được cất giữ trong nơi tối tăm nhiều năm, đã mục nát từ lâu, không chịu nổi lực ném, vỡ thành hai mảnh giữa không trung, đồ vật bên trong rơi ra ngoài. Nhạc Ngư Thất vươn tay nhặt lấy, nhưng trong hang quá rối, chỉ nhặt được một túi da bò và một vài lá thư, còn lại chiếc túi gấm rơi xuống chân quân lính.
Binh lính nhanh chóng đá túi gấm vào trong hang.
Dầu hỏa bên trong đã bắt lửa, sắp lan tới góc chứa đá tiêu, Nhạc Ngư Thất thấy thế, nói với Khúc Mậu và Vưu Thiệu đang đợi ở cửa hang: “Đi mau!”
Mắt thấy quân lính trong hang đã chen tới ngoài cửa, Khúc Mậu nhặt một hòn đá lên ném về phía hắn ta, nhấc chân đá hắn đi, gọi to: “Chương Lan Nhược, mau ra đây!”
Chương Đình nhìn chòng chọc chiếc túi gấm bị đá vào trong, hình dáng quen thuộc của thứ bên trong túi gấm như khiến hắn ý thức được điều gì đấy, lúc này hắn đột nhiên liều mạng chạy vào trong hang, mắt Khúc Mậu hoa lên, “Chương Lan Nhược ngươi điên hả?!”
Nhạc Ngư Thất cắn răng, quay đầu vào động cứu người, dựa vào thân thủ của ông, chỉ cần cho ông thêm một khắc là có thể đưa người an toàn trở ra.
Nhưng người phàm luôn tham lam, còn người chết lại chết rất vô tình, thực sự cần thêm một khắc sao?
Chương Đình nhặt túi gấm lên, nhưng hắn còn chưa kịp nở nụ cười nhẹ nhõm thì con rắn lửa lan rộng phía sau như nổi cơn thịnh nộ nuốt lấy đá tiêu trong góc, toàn bộ hang động gần như im bặt một chớp mắt, và rồi tại khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa bừng lên hóa thành rồng, lao ra khỏi ngọn núi nơi nó bị giam cầm nhiều năm cùng cột khói cuồn cuộn, *bùm* một tiếng nổ tung trong đất đá bay.
Núi rung chuyển, đất động mạnh.