Lấy Lại Thanh Xuân

Chương 38: Bị Lỗ

Hiện giờ hắn cảm thấy giống như bị tâm thần phân liệt, có khi sẽ là thiếu niên nhiệt huyết giống như hai người này, có khi lại quay về dáng vẻ trưởng thành, quen với việc lắng nghe và không giải thích.

Chỉ âm thầm phản bác trong lòng:

- Cô bé kia cũng không tốt đẹp như các cậu nghĩ đâu, rất khó cưa đổ.

Mặc dù chỉ quen biết ngắn ngủi trong trường thi, tuy rằng dáng vẻ xinh đẹp, dễ gần ấy khiến người ta sinh ra ảo giác dễ tiếp cận đối phương. Nhưng mà, Tề Lỗi chỉ liếc qua đã trông thấy được, dưới đôi mắt xinh đẹp của cô gái ấy, cất giấu vẻ thâm sâu không thuộc về độ tuổi này.

Khi ở chung với Tề Lỗi, vui vẻ giống như vừa quen đã thân thiết, cũng có cảm giác như gần như xa, thiếu đi hương vị chân thành, không giống dáng vẻ thiếu nam thiếu nữ nên có.

Nếu đổi lại là trước đây, Tề Lỗi nhất định sẽ xin số điện thoại, không cần tiến triển gì thêm, nhưng ít nhất cũng không bỏ qua.

Sau khi trọng sinh, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi từ bỏ ý định đó, có lẽ cứ như bây giờ là tốt nhất. Từ nay về sau không bao giờ tiếp tục xuất hiện bên nhau nữa, thi thoảng nghĩ lại trong lòng sẽ chất đầy ký ức đẹp.

Trong những năm này có một từ thịnh hành, là vẻ đẹp không trọn vẹn.

Vất vả chờ đợi đến hơn bốn giờ chiều, bọn họ lại đi bày hàng như thường lệ.

Hai người kia vẫn đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm lớn như cũ, chỉ là không mặc áo khoác.

Đúng là, kiếm tiền là kiếm tiền, hưng phấn cũng thật sự hưng phấn, nhưng mà bảo bọn họ thản nhiên đối mặt như Tề Lỗi, tạm thời bọn họ còn chưa làm được.

Vẫn ngồi ở vị trí cũ ngày hôm qua, trùng hợp, cũng vẫn là vị hàng xóm ban đầu như cũ.

Chỉ là khác với ngày hôm trước, bác gái ấy gọi người đến giúp.

Người đi cùng với bác gái kia là con trai của bà ta, gần như bọn họ đến chợ đêm cùng lúc với Tề Lỗi, ai bày hàng nhà nấy.

Ngày hôm qua, quán bán bít tất của Tề Lỗi đúng là đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho việc làm ăn của bác gái kia, theo lẽ thường bà ta phải đổi sang nơi khác mới phải.

Nhưng mà, bác gái ấy vẫn coi trọng chỗ này vì có đèn đường, sau khi trời tối đoạn đường này rất sáng, không nỡ đổi.

Hơn nữa, bà vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc là ba đứa trẻ kia kiếm tiền thế nào?

Khi ba cái đầu nhỏ dựa vào nhau nói chuyện phiếm, bà ta như vô ý hỏi một câu:

- Hôm qua ba đứa cháu kiếm được bao nhiêu?

Vừa nghe thấy câu này, Đường Tiểu Dịch không nhịn được lại bắt đầu đắc ý:

- Kiếm được không ít đâu, hai...

Lời còn chưa nói hết, đã bị Ngô Ninh cắt ngang.

Hắn cười hì hì:

- Đúng là không ít đâu, lỗ mất hai tệ.

- Lỗ?

Sao bác gái kia lại cảm thấy khó tin thế nhỉ? Trong lòng bà tự nhủ, thẳng nhóc đeo kính râm này nhìn qua đã biết không phải thứ tốt!

Bà ta không ngốc, ngược lại cũng không cho rằng ba đứa trẻ hư hỏng này là kẻ ngu.

Làm buôn bán mà thâm hụt tiền vốn chắc chắn sẽ không làm, bên trong nhất định có mưu mô xảo quyệt nào đó mà bà chưa nhìn ra được.

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bác gái kia không chịu chuyển chỗ, bà muốn ở lại quan sát vài ngày.

Hơn nữa, bác gái kia sợ một mình mình không nhìn thấu được, còn cưỡng ép cả con trai bảo bối mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo, kéo tới trợ trận.

Cho dù Tống Đại Chí cực kỳ không muốn, nhưng dưới da^ʍ uy bức bách của mẹ mình, chỉ có thể thỏa hiệp.

Thật ra, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tề Lỗi nói:

- Chuyện làm ăn không dễ dàng như vậy.

Bất kỳ thời đại nào, cũng không thiếu người thông minh. Mình muốn dùng thủ đoạn đạt được doanh thu tiêu thụ, cho dù người khác không nghĩ ra, chẳng lẽ bọn họ không biết học hỏi sao? Nhất là tại đất nước có năng lực bắt chước nghịch thiên như Hoa Hạ.

Tối hôm qua, trong tất cả các quầy hàng gần đây có thể nói là quầy hàng của bọn họ đã chiếm hết nổi bật, không cần nghĩ cũng biết, nhất định có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ!

Có thể đoán ra được, người đầu tiên khả năng chính là bác gái này, nhưng chắc chắn bà ta không phải người cuối cùng.

Một ngày học không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày. Sớm muộn gì cũng có thể bắt chước hết chiêu số của bọn họ.

Khi đó khảo nghiệm chân chính mới bắt đầu, cũng là thời khắc gian nan nhất.

Lúc này trời vẫn chưa tối, người đến chợ đêm chưa nhiều.

Ba anh em dọn sạp hàng ra, sau đó đến quán mì lạnh cách đó không xa gọi ba bát mì lạnh, ngồi trước quầy hàng ăn cơm chiều.

Tề Lỗi vừa ăn, vừa nhìn trộm bác gái bên cạnh, còn có người con trai mang vẻ mặt đau khổ đầy thù hận không muốn đi cùng mẹ mình ở bên cạnh bà ta.

Nhìn một lát, hắn tự cảm thấy không thú vị, kệ nó, Tống Đại Chí chắc chắn là đứa trẻ trung thực, mẹ cậu ta bảo cậu ta nhìn nhìn Tề Lỗi, cậu ta cứ nhìn chằm chằm, ánh mắt không hề xoay chuyển một cái.

Chủ yếu là vì không chỉ có một người nhìn chằm chằm vào bọn họ, không ít ánh mắt từ các sạp hàng xung quanh đều vô tình hay cố ý nhẹ nhàng nhìn về phía hắn.

Thích nhìn chằm chằm thì cứ nhìn đi, Tề Lỗi cũng không quá để ý.

Cách làm này không phải ngày một ngày hai là có thể hiểu được, cho dù có hiểu, cũng chưa chắc đã có quyết đoán làm theo.

Quan trọng hơn chính là, muốn học được giống, học được tinh túy, cũng không phải chuyện dễ dàng, chuyện này cần có thời gian.

Nói cách khác, trước khi có người bắt đầu đi theo con đường Tề Lỗi, hắn vẫn còn một khoảng thời gian để có thể hung hăng vơ vét một khoản.

Bắt đầu từ sáu giờ hơn, chợ đêm lại lần nữa huyên náo tiếng người, ba anh em cũng không có nhiều thời gian nghĩ đến chuyện khác, hoàn toàn bận rộn.

Tống Đại Chí trợn trừng mắt như hạt châu quan sát, mẹ ruột cậu ta ở bên còn đang nhắc nhở:

- Nhìn cho kỹ vào, xem bọn họ có bí quyết gì!

Tống Đại Chí vẫn không tức giận, con đường đường là học sinh giỏi của trường Nhị Trung, lại phải ở đây nhìn người ta bán bít tất, quá lãng phí.

Cậu ta tự tin trả lời:

- Đã hiểu được một chút rồi.

Thật ra, cậu ta và bác giái kia đang nói đến hai chuyện khác nhau.

Bác gái bảo cậu ta nhìn bí quyết của người ta, còn cậu ta cuối cùng đã xác nhận được, hai người kia chính là Đường Dịch và Ngô Ninh của Nhị Trung, hôm qua đám bạn cậu ta nói không sai!

...