Mạt Thế Nữ Phụ Trọng Sinh Xoay Người

Chương 36: Phải chết

Khoảnh khắc thất thố của Khâu Dịch Minh chỉ kéo dài trong chớp mắt, nhưng Bạch Khiêm Khiêm đã nhạy bén nhận ra ác ý của anh ta.

Từ nhỏ, cậu bé đã rất nhạy cảm, sau khi thức tỉnh tinh thần lực, khả năng cảm nhận của cậu bé càng vượt trội. Dù chỉ trong giây lát, sự căm ghét không hề che giấu của Khâu Dịch Minh vẫn bị cậu bé bắt trọn.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phương Mộng Dao cũng không thoát khỏi sự chú ý của cậu bé.

Bạch Khiêm Khiêm cau mày, theo bản năng không thích Khâu Dịch Minh và Phương Mộng Dao.

Cậu bé nắm chặt tay Phương Vũ Hân, nũng nịu: “Mẹ ơi, cái chú đáng ghét đó lại tới nữa! Họ là ai vậy?”

Câu hỏi của cậu bé khiến Phương Vũ Hân bối rối, không biết nên trả lời thế nào.

Cô phải giải thích ra sao đây? Rằng Khâu Dịch Minh là vị hôn phu của cô, còn Phương Mộng Dao là em gái cùng cha khác mẹ của cô, lại còn là con riêng nữa sao?

Phương Vũ Dương đứng dậy bước ra ngoài: “Anh đi mở cửa.”

Mãi đến khi Phương Vũ Dương dẫn Khâu Dịch Minh và Phương Mộng Dao vào nhà, Phương Vũ Hân vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích hợp lý.

Thấy cô im lặng, Bạch Khiêm Khiêm âm thầm suy tính, càng thêm chán ghét hai người mới đến. Đôi mắt cậu bé mở to, chăm chú quan sát họ, ánh nhìn vừa hiếu kỳ vừa dò xét.

Khâu Dịch Minh nhanh chóng bước tới trước mặt Phương Vũ Hân, quan sát cô thật kỹ.

Thấy cô không sao, anh ta mới nhẹ nhõm thở phào: “Bác trai, bác gái, Hân Hân, mọi người không sao là tốt rồi!”

Nói đến đây, ánh mắt anh ta rơi xuống người Bạch Khiêm Khiêm, gắng gượng nở nụ cười: “Khiêm Khiêm, còn nhớ chú không?”

Nghĩ đến việc cha của Bạch Khiêm Khiêm là Bạch Diệp, rồi nhìn khuôn mặt cậu bé có nhiều nét giống Phương Vũ Hân, trong lòng Khâu Dịch Minh lại dâng trào cơn giận dữ, chỉ hận không thể khiến Bạch Khiêm Khiêm hoàn toàn biến mất.

Phương Mộng Dao cũng nhận thấy sự giống nhau này, liền nhanh miệng nói: “Đứa bé này trông giống Hân tỷ thật đấy! Không lẽ là con chị sao? Nhưng lạ quá, trước giờ tôi chưa từng thấy nó. Hay là chị nhặt nó từ ngoài đường về?”

Lời vừa dứt, Khâu Dịch Minh đã trừng mắt nhìn cô ta đầy tức giận. Anh ta vốn không muốn chấp nhận sự thật rằng Bạch Khiêm Khiêm là con của Phương Vũ Hân, vậy mà bây giờ Phương Mộng Dao lại nói toạc ra không chút kiêng nể!

Phương Mộng Dao không ngờ Khâu Dịch Minh lại để tâm đến Phương Vũ Hân đến vậy. Trong lòng cô ta bỗng dâng lên sự căm ghét, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện sát ý.

Bạch Khiêm Khiêm vẫn luôn cảnh giác với Khâu Dịch Minh và Phương Mộng Dao.

Nhận ra ánh mắt của Phương Mộng Dao, mặt cậu bé lập tức lạnh xuống, ngẩng cao đầu, trừng mắt nhìn thẳng vào Phương Mộng Dao: “Dì là ai? Sao lại dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người để nhìn mẹ tôi?”

Giọng nói trẻ con của cậu bé mang theo chút mềm mại, nhưng từng lời lại lạnh lùng đầy áp lực. Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi.

Khâu Dịch Minh sững sờ nhìn Bạch Khiêm Khiêm và Phương Vũ Hân, biểu cảm như vừa bị giáng một đòn mạnh.

Người nhà họ Phương lại chú ý đến thái độ của Phương Mộng Dao đối với Phương Vũ Hân. Sát ý vô thức vừa nãy của cô ta không chỉ Bạch Khiêm Khiêm nhận ra, mà ngay cả những người khác trong Phương gia cũng cảm nhận được. Dị năng giả nhạy bén hơn người thường rất nhiều, nhưng không ai ngờ được rằng, một đứa trẻ như Bạch Khiêm Khiêm cũng phát hiện ra và còn nói thẳng ra như vậy!

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả người nhà họ Phương đều dồn về phía Phương Mộng Dao.

Phương Cẩm Đường cau mày chặt hơn.

Trước đó, ông từng nghi ngờ Phương Mộng Dao có thể biết được điều gì đó, nhưng lúc ấy ông không dám tin, chỉ giữ lại một chút nghi hoặc. Thế nhưng, với dáng vẻ và thái độ hiện tại của cô ta, nếu nói rằng cô ta không có sự chuẩn bị trước, có đánh chết ông cũng không tin!

Trong lòng Phương Cẩm Đường tràn ngập thất vọng. Ông tuy không thích đứa con gái này, nhưng từ sau khi mẹ cô ta qua đời, ông tự nhận mình chưa từng bạc đãi cô ta, thậm chí có phần dung túng, gần như đáp ứng mọi yêu cầu. Dù Khúc Thiên Hà và hai đứa con không thích cô ta, nhưng cũng chưa từng làm gì thái quá hay ức hϊếp cô ta. Vậy mà tại sao cô ta lại có thành kiến sâu nặng với gia đình đến thế?

Nghĩ đến những cuộc gọi mình đã từng thực hiện, Phương Cẩm Đường chỉ có thể thở dài trong lòng, không muốn nghĩ tiếp nữa.

Phương Vũ Dương thì trầm ngâm nhìn chằm chằm vào Phương Mộng Dao. Nghĩ đến giấc mơ mà Phương Vũ Hân từng kể, ánh mắt anh aya lạnh như băng, sát ý trong lòng sục sôi, nhưng gương mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào. Anh ấy vốn dĩ đã không thích Phương Mộng Dao, ngay từ đầu đã không thích!

Phương Vũ Dương mãi mãi không quên được chuyện năm đó.

Khi ấy, Phương Vũ Hân mới chỉ một tuổi rưỡi, chưa đầy hai tuổi, thì Chu Uyển Hà – lúc ấy đang mang thai – đột nhiên lao đến trước mặt bọn họ, khiến Phương Vũ Hân hoảng sợ đến mức liên tục gặp ác mộng, đêm nào cũng giật mình tỉnh dậy, khóc không ngừng. Vì chuyện của Chu Uyển Hà, mối quan hệ giữa Khúc Thiên Hà và Phương Cẩm Đường lúc đó gần như đóng băng, suýt chút nữa còn dẫn đến ly hôn. Mãi sau này khi hiểu lầm được hóa giải, hai người mới làm lành lại với nhau.

Chu Uyển Hà vừa ngu xuẩn vừa tham lam, nghĩ rằng chỉ cần sinh được con trai là có thể đuổi Khúc Thiên Hà đi, dựa vào con mà leo lên vị trí chính thất. Nhưng đáng tiếc, đứa bé bà ta sinh ra lại là con gái.

Phương Cẩm Đường đã đưa cho bà ta 100 vạn làm phí nuôi dưỡng, từ đó, đứa bé kia không còn bất kỳ liên hệ nào với nhà họ Phương.

Chuyện này vốn dĩ đã kết thúc tại đó. Nhưng không ngờ, trước lúc lâm chung, Chu Uyển Hà lại tìm đến, yêu cầu Phương Cẩm Đường đưa Phương Mộng Dao về nhà họ Phương. Khi đó, Phương Mộng Dao đã 15 tuổi, nhưng không ai biết cô ta được giáo dục ra sao, chỉ thấy cô ta vừa ngang bướng vừa cố chấp.

Khúc Thiên Hà vì chuyện này mà đã thuê thám tử tư điều tra. Bà mới biết rằng, sau khi nhận được số tiền đó, Chu Uyển Hà lập tức bỏ con gái lại cho cha mẹ già yếu chăm sóc, còn bản thân thì đến một thành phố lớn khác. Có lẽ vẫn ôm giấc mộng đổi đời, bà ta tìm cách tiếp cận những người giàu có, nhưng cuối cùng đều không có kết quả tốt đẹp.

Về sau, Chu Uyển Hà cuối cùng cũng có thai, nhưng lại gặp phải sự trả đũa, dẫn đến mất con, còn bản thân thì suýt mất mạng.

Dù vậy, bà ta vẫn không từ bỏ tham vọng của mình. Đáng tiếc, cuối cùng lại rơi vào bẫy của một kẻ giả danh giàu có, không chỉ bị lừa tiền mà còn bị chiếm đoạt tất cả tài sản.

Bi kịch chưa dừng lại ở đó, đến khi bà ta phát hiện ra sự thật, thì sức khỏe cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Năm đó, nhà họ Phương đưa cho Chu Uyển Hà 100 vạn. Bà ta giữ lại 20 vạn để cha mẹ nuôi con, số còn lại 80 vạn đều chuyển vào tài khoản riêng của mình. Sau này, nhờ một số nguồn thu khác, tổng số tiền trong tài khoản của bà ta lên đến hơn 130 vạn. Nhưng cuối cùng, tất cả đều bị lừa sạch.

Từ đó, sức khỏe của bà ta ngày càng suy sụp, cuối cùng qua đời khi tuổi đời còn rất trẻ.

Chuyện này, Phương Vũ Dương và Khúc Thiên Hà đều biết rõ, nhưng chưa từng nói với Phương Cẩm Đường và Phương Vũ Hân. Cũng vì mối liên hệ với Chu Uyển Hà, ngay từ đầu anh ấy đã không có thiện cảm với Phương Mộng Dao. Nhưng dù không thích, anh ấy cũng chẳng làm gì cô ta, cùng lắm chỉ giữ thái độ lạnh nhạt.

Ngược lại, Phương Mộng Dao lại vô cùng nhạy cảm, dường như bất cứ thứ gì Phương Vũ Hân có, cô ta cũng muốn giành lấy. Sau này, khi nhận ra thái độ lạnh nhạt của người nhà họ Phương, cô ta đã gây náo loạn một trận, rồi đưa ra yêu cầu muốn dọn ra ngoài sống và bắt Phương Cẩm Đường mua nhà cho mình.

Những chuyện này, có thể Phương Vũ Hân đã quên, nhưng Phương Vũ Dương thì nhớ rất rõ.

Ban đầu, anh ấy không định chấp nhặt với Phương Mộng Dao. Nhưng cô ta không nên ra tay với người nhà họ Phương, càng không nên dùng đến “chất ức chế”!

Còn về những giấc mơ mà Phương Vũ Hân đã kể, dù cô luôn nhấn mạnh rằng đó chỉ là mơ, không thể xảy ra, anh ấy lại không nghĩ vậy. Bằng trực giác, anh ấy cảm thấy những giấc mơ của cô không hề đơn giản.

Dù chúng chỉ là điềm báo, Phương Vũ Dương cũng tuyệt đối không thể bỏ qua!

Nếu những giấc mơ đó chỉ giúp anh ấy cảnh giác hơn, thì sát ý vô thức mà Phương Mộng Dao để lộ ra dành cho Phương Vũ Hân đã giúp anh ấy hiểu ra một điều - Phương Mộng Dao, nhất định phải chết!