Mạt Thế Nữ Phụ Trọng Sinh Xoay Người

Chương 26: Cứu Người Ở Rạp Chiếu Phim

Thu hoạch được viên Nguyên Thạch thứ nhất, Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương liên tục tìm được thêm ba viên Nguyên Thạch, lớn nhỏ không đồng nhất, so với viên thứ nhất còn nhỏ hơn. Phương Vũ Hân đem hết Nguyên Thạch thu vào không gian, đi một chuyến này thu hoạch không tệ lắm, nhưng Nguyên Thạch có Nguyên Tinh bên trong hay không mở ra mới biết được, cô biết rất nhiều Nguyên Thạch không có Nguyên Tinh, xác suất xuất hiện nhỏ đến đáng thương.

Hiện giờ mạt thế mới giai đoạn đầu, chờ ngày sau giá trị Nguyên Thạch cùng Nguyên Tinh bị phát hiện, sẽ xuất hiện nhiều Nguyên Thạch giả, giống như đúc để đánh tráo. Nguyên Thạch thật giả khó phân biệt, nên ở chợ đen, nguyên thạch được chào bán với giá cực cao.

Vậy nên Phương Vũ Hân thừa dịp mạt thế mới xảy ra tận lực tìm được càng nhiều Nguyên Thạch càng tốt, nếu không chờ bí mật của Nguyên Thạch cùng Nguyên Tinh bị phát hiện, lúc muốn tìm ra Nguyên Thạch, không chỉ tốn phí cực cao, lại mua trúng nguyên thạch phẩm chất kém hoặc giả!

Tìm được bốn viên Nguyên Thạch, Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương đem toàn bộ quảng trường thương nghiệp bên ngoài quét sạch. Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương nghĩ đến còn có người sống bị nhốt bên trong trung tâm thương mại, không nhẫn tâm rời đi như vậy, quyết định vào xem, nếu có thể cứu người, liền thuận tiện cứu, tránh người đang sống sờ sờ bên trong không chết vì đói cũng chết vì tang thi cắn.

Hai người quan sát tình hình các cửa ra vào, cảm thấy vẫn là cửa ban đầu bọn họ vào an toàn nhất, liền vòng trở về, vào trong khu buôn bán. Hai bên khu buôn bán chủ yếu là các cửa hàng bán các loại đồ ăn, đồ uống đặc sắc và trang phục, trang sức, mạt thế bùng nổ là 12 giờ khuya, các cửa hàng cơ bản đều đóng cửa, chỉ có một số cửa hàng cá biệt buôn bán suốt đêm, nhưng không ở lầu một.

Vì thiên thạch rơi xuống, trung tâm thương nghiệp này đã chịu chấn động mạnh, Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương đi vào, đập vào mắt đống hỗn độn, rất nhiều kệ để hàng, ngăn tủ ngã trên mặt đất, đồ vật rơi rớt tan tác, giống như động đất.

Hai người đi một đường, gặp đồ ăn không hư đều thu vào không gian, một đường vừa đi vừa thu hoạch có tính chọn lọc. Những thứ như trang sức, quần áo, hai người cũng không có để ý tới. Trước đó bọn họ thu thập vật tư đã thu rất nhiều đồ vật, quần áo được chuẩn bị đầy đủ cho bốn mùa dùng không biết đến bao giờ, không cần thiết chỗ nào có đồ vật tất cả đều cướp đoạt sạch sẽ.

Tầng ngầm đặt cái siêu thị cỡ trung, vì dưới mặt đất, chịu ảnh hưởng nhỏ nhất. Hai người đi xuống nhìn qua, siêu thị khoá cửa, bởi vì không bật đèn, nên thật sự u ám. Hai người dừng chân lắng nghe động tĩnh bên trong, không nghe ra động tĩnh gì, hẳn là không có ai.

Phương Vũ Dương liền hỏi:

“Hân Hân, muốn vào đi sao?”

Theo ý anh, là không nên đi vào.

Phương Vũ Hân nghĩ đến trong mơ bị cướp sạch nhà cùng siêu thị, liền lắc đầu. Phụ cận có không ít tiểu khu, chắc là không lâu nữa sẽ có tổ đội người sống lại đây tìm kiếm vật tư, bọn họ nếu đem này siêu thị vật tư lấy hết, những người đó có thể bị đói bụng.

Vì thế cô nói:

“Không, đồ nơi này để lại cho người sống sót đi.”

Phương Vũ Dương cũng có ý này, liền nói:

“Chúng ta đây đi trên lầu nhìn xem?”

Hai người theo thang cuốn đã dừng lên lầu trên, tuy rằng không mở điện, nhưng người sống có thể đang ở trên. Lầu hai chủ yếu bán vật dụng trang trí, gia cụ, đèn đóm và đồ dùng cho giường ngủ, trừ cái này ra còn cửa hàng bán đồ dùng nam, thời trang trẻ em, cửa hàng nội y. Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương không tham, chỉ lấy một ít đồ dùng cho giường ngủ, thời trang trẻ em thu vào không gian.

Sau đó, hai người liền lên lầu 3. Lầu 3 rạp chiếu phim rất lớn, suốt đêm luôn hoạt động, người sống bị nhốt bên trong này. Ngoài rạp chiếu phim, tất cả đều là cửa hàng ăn uống, cửa bị khóa, nhưng vì chấn động, một số khóa đã bị phá.

Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương đi vào nhìn thoáng qua, cửa hàng ăn uống, quầy ướp lạnh nhìn ra có nhiều nguyên liệu nấu ăn, tuy rằng cắt điện, quầy ướp lạnh không mở ra, nguyên liệu nấu ăn cũng chưa hư. Mấy thứ này để lại lâu sẽ bị hư, Phương Vũ Hân liền thu vào không gian.

Sau đó, hai người mới tới rạp chiếu phim. Tiến vào rạp chiếu phim, hai người gặp được tang thi, nhưng số lượng không nhiều, hai người giải quyết nhanh số tang thi này, đi tới phòng chiếu phim đang nhốt người bên trong. Bởi vì chấn động lâu, cửa phòng chiếu phim đã biến dạng, căn bản mở không ra. Cũng vì nguyên nhân này, người bên trong không ra được.

Phòng chiếu phim có không ít người bên trong, hơi thở của người sống hấp dẫn tang thi tới, cửa phòng chiếu phim bị tang thi phá hư nhìn không ra hình dáng, bọn chúng còn cố chấp đứng canh cửa.

Tang thi ngoài cửa bị Phương Vũ Dương cùng Phương Vũ Hân giải quyết hết, nhưng phòng chiếu phim cách âm tốt, người bên trong không nghe được động tĩnh bên ngoài. Đồng thời bên ngoài cũng không nghe được động tĩnh bên trong, để xác định bên trong có người không, phải hoàn toàn dựa vào dị năng giả dùng lực cảm ứng.

Trước cửa tuy tang thi đã bị gϊếŧ, nhưng cửa bị tang thi phá hư, Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương dùng sức đá vài cái, cửa liền vỡ thành mảnh nhỏ. Cửa vừa vỡ, trong phòng chiếu phim vang lên tiếng kinh hô.

Hai người đá văng cửa đi vào, trong phòng chiếu phim ánh sáng thật mờ, trong không khí hỗn tạp mùi hôi thối cùng mùi máu tươi nồng nặc, có thể thấy trên mặt đất có thi thể. Mười mấy người ôm thành đoàn rúc một góc trong phòng chiếu phim, thấy hai người tiến vào kinh hoàng mà kêu lên.

Phương Vũ Hân lấy đèn pin trên eo bật đèn sáng, nhìn qua góc thấy tổng cộng có mười bảy người sống sót, ngoài mười bảy người này, trên mặt đất còn có tám thi thể huyết nhục mơ hồ, cùng với năm con tang thi. Tất cả tang thi bị phá đầu, chết so với chết còn thảm hơn. Người sống sót còn lại, có nam có nữ, đều là người trẻ tuổi.

Những người này trên cơ thể có dính vết máu và vết thương, tinh thần mỏi mệt, nhìn ra thời gian vừa rồi không dễ chịu. Lúc đầu bọn họ thực kinh hoàng, nhưng nhìn thấy là người không phải tang thi, những người này nhẹ nhàng thở ra, một số nhát gan trực tiếp khóc.

Phương Vũ Hân kiểm tra tang thi, đào ra tinh hạch thu vào không gian. Cô nghe thấy thanh âm xa lạ mà quen thuộc:

“Các ngươi tới cứu chúng ta phải không? Nơi này có chín người bị thương, có thể đưa bọn họ đi bệnh viện trước không?”

Phương Vũ Hân quay đầu, hai mắt gắt gao nhìn cô gái đã nói chuyện. Đây là một cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt to, mũi thẳng tinh xảo, sắc môi hồng nhuận, khóe môi hơi hướng lên, cười lên bộ dáng như trời sinh. Tóc cô dài lại thẳng, chỉ uốn đoạn ngọn, thắt thành bím tóc rất thục nữ.

Thanh âm cô thực trong trẻo, diện mạo xinh đẹp lại thiện lương, dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm, nhưng Phương Vũ Hân nhìn thấy rõ bộ dáng cô ta, không chỉ một tia hảo cảm không có, thậm chí sâu trong nội tâm đầy chán ghét cùng oán hận!