Buổi tối 9 giờ Phương Vũ Dương lên máy bay, về đến nhà đã là giữa bữa trưa ngày hôm sau. Phương Vũ Hân hôm nay dứt khoát không đi ra ngoài, ở nhà bồi Bạch Khiêm Khiêm, khiến Bạch Khiêm Khiêm vui vẻ không thôi, vẫn luôn đi theo bên người Phương Vũ Hân, Phương Vũ Hân đi đến chỗ nào cậu bé liền theo tới chỗ nào.
Thời điểm Phương Vũ Dương về đến nhà, thấy Bạch Khiêm Khiêm liền sửng sốt. Bởi vì Bạch Khiêm Khiêm đứng bên cạnh Phương Vũ Hân, ánh mắt quét qua quét lại trên mặt hai người, cuối cùng hỏi Phương Vũ Hân:
“Hân Hân, đứa nhỏ này là……”
Anh còn chưa hỏi xong, Bạch Khiêm Khiêm đã trước kêu lên tiếng:
“Cậu! Cháu là Khiêm Khiêm!”
Cậu bé nói xong nâng khuôn mặt đầy khẩn trương nhìn Phương Vũ Dương, trên mặt tràn ngập chờ mong.
Phương Vũ Dương bị cậu bé nói giật mình hoảng sợ, sắc mặt hoảng hốt lại:
“Cháu…… Cháu vừa rồi nói cái gì?”
Ngữ khí trở nên nghiêm túc, nhìn Phương Vũ Hân hỏi:
“Hân Hân, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Phương Vũ Hân đã nghĩ kỹ chuyện này, cô tra xét công ty dược phẩm kia, lại phát hiện công ty kia bị nghi ngờ có liên quan trái pháp luật nên bị xét xử.
Ngọn nguồn chuyện này phải nói thật kỹ vơi Phương Vũ Dương, nhưng không thể nói trước mặt Bạch Khiêm Khiêm, nó chỉ là đứa nhỏ năm tuổi. Cô nói:
“Anh trai, chuyện này lát nữa em nói rõ với anh, anh đang mệt, nên đi nghỉ một lát?”
Dì Lý ở phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn xong hết thảy, mùi thơm đã sớm bay tới. Phương Vũ Dương liếc qua Bạch Khiêm Khiêm cùng Phương Vũ Hân một cái, sau đó đối Phương Vũ Hân nói:
“Em lại đây cùng anh.”
Nói xong anh hoàn hoãn một chút, đối với Bạch Khiêm Khiêm nói,
“Khiêm Khiêm, cháu bồi bà ngoại xem TV được không, cậu có chuyện cần nói với mẹ cháu.”
Bạch Khiêm Khiêm nghe lời gật đầu, ánh mắt lộ ra vài phần khẩn trương cùng lo lắng, đôi tay vô thức bắt lấy quần. Khúc Thiên Hà đúng lúc đi tới, mỉm cười dắt tay bé con, lôi kéo bé qua sô pha phòng khách ngồi xuống, ôn nhu hỏi cậu bé muốn xem cái gì.
Phương Vũ Dương nhẹ nhàng thở ra, đối Phương Vũ Hân nói:
“Đi thôi”
Liền kéo va ly lên lầu. Phương Vũ Hân đi theo lên, sợ anh quá mệt mỏi định giúp anh cầm va ly, bị Phương Vũ Dương cự tuyệt. Anh còn nói cô là em gái anh, không nỡ để cô mệt. Vào phòng đóng cửa, Phương Vũ Dương đem va ly ném ở một bên, tùy tay kéo cà vạt ra, lại mở hai nút cài áo, cảm thấy thoải mái nhiều, lúc này mới nói Phương Vũ Hân ngồi xuống, hỏi cô:
“Hiện tại có thể nói rồi? Rốt cuộc sao lại thế này?”
Phương Vũ Hân liền đem sự tình ngọn nguồn đơn giản nói, Phương Vũ Dương nghe nói Bạch Khiêm Khiêm là đột ngột xuất hiện, suýt chút nữa bị Phương Vũ Hân đυ.ng phải, sau đó Phương Vũ Hân mới phát hiện ra hai người có quan hệ huyết thống, anh thật hoài nghi, nhìn sắc mặt Phương Vũ Hân, đắn đo hỏi:
“Hân Hân, em có cảm thấy, đứa nhỏ này xuất hiện quá đột ngột? Giống như là……”
“Giống như là cố ý xuất hiện ở trước mặt em làm em phát hiện ra sự giống nhau, đúng không?”
Phương Vũ Hân đem lời anh muốn nói nói ra, sau đó cô còn nói thêm.
“Anh trai, chuyện này em cũng cảm thấy quá kỳ quặc, còn có chuyện, hôm trước buổi tối, nửa đêm có người đàn ông thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện trong phòng em, là từ cửa sổ tiến vào, không kinh động bảo vệ dưới lầu, anh ta bảo em chăm sóc Bạch Khiêm Khiêm, đề phòng Khâu gia, em hoài nghi anh ta là ba ruột Bạch Khiêm Khiêm. Người này cho em cảm giác là một người rất nguy hiểm, đáng tiếc anh ta nói xong liền rời đi, đến giờ chưa xuất hiện lại.”
Phương Vũ Dương vốn dĩ đang lo lắng, nghe cô nói như vậy càng hoài nghi, anh nghĩ hỏi:
“Đứa nhỏ Bạch Khiêm Khiêm kia…… Em có tính toán gì không?”
Phương Vũ Hân thở dài:
“Em tìm bạn em xét nghiệm DNA, nó thật sự con trai em, tuy rằng xuất hiện thực khả nghi, nhưng mặc kệ thế nào nó chỉ là đứa nhỏ, em không đuổi nó đuổi đi, chỉ có thể đi bước nào nhìn bước.”
Phương Vũ Dương gật đầu:
“Chuyện này em cẩn thận một chút, anh sẽ nghĩ cách điều tra rõ. Đúng rồi, ngày hôm qua gọi điện thoại anh nghe ra cảm xúc em không tốt, là bởi vì nó sao?”
Phương Vũ Hân lắc lắc đầu:
“Không phải nguyên nhân đó, mấy ngày trước em mơ thấy ác mộng, nhưng đã điều chỉnh được tâm tình, anh đừng lo lắng.”
Phương Vũ Dương nhíu mày, không tán đồng nhìn Phương Vũ Hân, anh sao có thể không lo lắng! Anh hỏi:
“Rốt cuộc là ác mộng gì?”
Phương Vũ Hân lại nói:
“Ăn cơm trước đi, ăn cơm, chờ anh nghỉ ngơi tốt lại nói.”
Phương Vũ Dương lắc lắc đầu:
“Không cần, anh trên máy bay đã ngủ, em xuống trước đi, anh tắm rửa thay quần áo liền xuống dưới.”
Phương Vũ Dương động tác mau lẹ, anh tắm rửa xong thay đổi quần áo ở nhà, xuống lầu Phương Cẩm Đường đã về nhà, bởi vì biết anh hôm nay trở về, nên gấp gáp trở về bồi người nhà ăn cơm. Người một nhà dùng xong cơm trưa, Phương Vũ Hân nói dì Lý mang Bạch Khiêm Khiêm ra ngoài chơi, sau đó đối người nhà nói:
“Ba, mẹ, anh trai, con có lời phải nói với các ngươi.”
Ba người thấy cô nghiêm túc, chắc chắn có chuyện quan trọng, Phương Cẩm Đường liền nói:
“Đi thư phòng đi.”
Phương Vũ Hân đi vào mang theo máy tính của mình, mở ra một loạt hình ảnh. Đó hình chụp tin tức cô phát, cũng may cô xóa dấu vết mau, sau lại tra bài phát bị người khác xóa.
Vào thư phòng, Phương Vũ Hân mở một hình ảnh, cái này là bài phát, Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà đều đã xem qua, lúc này quét mắt liếc một cái, liền nhớ ra. Phương Vũ Dương lần đầu tiên xem, anh xem phi thường mau, không đến một phút hoàn toàn xem xong.
Sau đó anh nhìn Phương Vũ Hân hỏi:
“Hân Hân, việc em muốn nói là tin tức này?”
Phương Vũ Hân gật đầu, sau đó nói:
“Lúc trước đã cùng ba mẹ nói qua, em gặp ác mộng, mơ thấy nội dung cùng cái này tin này giống nhau. Nhưng chính xác em mơ thấy càng nhiều việc hơn.”
Kế tiếp, Phương Vũ Hân liền đem sự tình mấu chốt liên quan tới mạt thế nói ra, nhưng không nói cụ thể kết cục Phương gia. Nhưng mà cô không nói ra thì, Phương Cẩm Đường, Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Dương cũng nhận ra điều không thích hợp.
Phương Vũ Dương liền hỏi:
“Ý của em, còn có 25 ngày, sẽ có một viên thiên thạch va vào trái đất, tiếp theo sẽ xuất hiện lượng lớn tang thi, động thực vật, côn trùng đều lần lượt biến dị, thế giới tiến vào mạt thế?”
Phương Vũ Hân gật đầu, tâm tình trầm trọng, nói cùng người nhà trong đầu tự động nhớ lại cảnh trong mơ. Phương Cẩm Đường chết, Khúc Thiên Hà chết, còn có…… Phương Vũ Dương chết. Thân nhân lần lượt tử vong, đối cô mà nói đó chân chính là ác mộng tận thế!
Ba người nhạy bén mà nhận thấy Phương Vũ Hân cảm xúc không tốt, Phương Vũ Dương do dự trong chốc lát mới hỏi:
“Hân Hân, em có phải hay không mơ thấy chúng ta? Chúng ta đã xảy ra chuyện? Đúng hay không?”
“Không! Sẽ không!”
Phương Vũ Hân đột nhiên lắc đầu, dùng sức nắm lấy Phương Vũ Dương tay,
“Anh trai, còn có ba mẹ, con bảo đảm, các ngươi sẽ không có việc gì. Con…… Con mang các ngươi đi một chỗ, đây là chuyện thứ hai hôm nay con muốn nói cho các ngươi.”