Trong một căn phòng tối đen như mực.
Tấm rèm cửa dày che kín cửa sổ đến nỗi ngay cả một chút ánh trăng cũng không thể lọt vào trong phòng. Mạn Thù đang nằm trên chiếc giường lớn kiểu Châu Âu được đặt ở giữa phòng, trên người cô chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ màu đen, nửa người dưới không mặc gì. Bay giờ đang là một đêm cuối thu, không khí trong phòng có hơi lạnh lẽo, khiến cô không thể không quấn chặt chăn bông thêm một chút.
Một lúc sau, cánh cửa gỗ nặng nề màu trắng bị người bên ngoài mở ra tạo ra tiếng kêu cọt kẹt. Mạn Thù bắt đầu không kìm chế nổi sự sợ hãi mà phát run, cô biết người đó là ai.
Một ánh sáng màu cam len qua khe cửa chiếu vào phòng nhưng ngay sau đó đã bị chặn ngày lại bên ngoài cửa.
Bên trong căn phòng lại khôi phục sự tối tăm. Sau đó, có tiếng cởϊ qυầи áo sột soạt, nệm giường êm ái lún xuống một chút, có người đang nằm bên cạnh cô. Hơi thở của Mạn Thù trở nên dồn dập, người bên cạnh cô vươn tay ra phủ ở giữa đùi cô, đó là bàn tay của một người đàn ông với lòng bàn tay hơi thô ráp, nó lướt qua bắp đùi trắng nõn và nhẵn nhụi của cô làm cô run lên từng hồi.
"Em đang run." Người đàn ông phóng đãng nói.
"Anh cả ... Anh cả ..." Mạn Thù cảm thấy miệng mình hơi khô khốc.
"Hà ..." Người đàn ông cười nhẹ với chất giọng trầm và tao nhã như một cây đàn cello, chỉ là ... Sau khi cười, tay anh ta mạnh mẽ chen vào giữa hai chân của Mạn Thù, ngón tay đầy da^ʍ mị ấn vào đóa hoa mềm mại của cô "Chờ đã, lúc anh muốn làm thì em đừng gọi anh như vậy ... Anh sẽ cảm thấy chúng ta như đang lσạи ɭυâи."
"Ha .. Không ... Đừng mà ... Anh cả ... Đừng sờ vào chỗ đó mà .."
Người đàn ông càng tiến vào sâu hơn, anh vươn ra ngón tay trỏ của mình và cắm vào cửa da^ʍ huyệt, nhẹ nhàng gãi vào bên trong vách của huyệt động ...
"Đừng sờ vào chỗ đó? Hay em muốn để anh trực tiếp đút vào?" Người đàn ông tùy tiện nói một câu khiến Mạn Thù cảm thấy xấu hổ tột độ.