Bát Gia Tái Thế

Chương 1092

Chương 1092

Còn chuyện ai làm người dẫn đầu cũng không sao cả, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến họ là được. Sau khi cản Lữ Đông Dã lại, cô ta khẽ nói: “Diệp Ca, chúng tôi không có ý kiến”.

Đám Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn đương nhiên sẽ không phản đối sự quyết định của Âu Dã Thanh Vũ, trong lòng họ thì cô ta đã là người phụ nữ của Trần Đức!

Chị dâu đã nói thì họ sẽ nghe và không cãi lại.

“Được rồi, Thanh Vũ, em cũng rất giỏi, vị trí kia của tôi sẽ để lại cho em, bất cứ lúc nào cũng chào mừng em tới!”, Diệp Ca khá là hài lòng, hắn làm những điều ấy và làm người dẫn đầu là vì cho Âu Dã Thanh Vũ thấy!

Để cô ta biết cái gì mới gọi là xuất sắc, là mạnh!

Hắn muốn dựa vào những thủ đoạn đó để ôm Âu Dã Thanh Vũ về!

“Đúng là một đám hèn nhát, còn tưởng rằng mấy người sẽ phản đối, thật là khiến người ta thất vọng mà”, Diệp Ca liếc đám Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn khinh bỉ nói.

“Loại rác rưởi ấy mà dám phản đối à? Gặp phải cậu Diệp Ca, còn chẳng phải chỉ biết sợ?”, Cổ Tinh Vũ cười lạnh mấy tiếng, thái độ của hắn ta cũng y như Diệp Ca, hoàn toàn chẳng coi đám Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn ra gì!

Đám Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn, Hà Đồn, Trương Tử Đằng thật sự quá yếu, trong số vài trăm người thì họ hoàn toàn chính là lót đế, nên chẳng ai ở đây coi họ ra gì.

Thế nên đương nhiên những người thuộc hạng đứng đầu như Cổ Tinh Vũ lại càng khinh bỉ họ hơn.

Còn Trần Bát Hoang, anh vẫn chưa xuất hiện, nhưng cũng đã trở thành trò cười trong mắt họ.

“Khốn kiếp”, ngay cả một người khá là hiền như Hà Đồn cũng hết sức tức giận và khó chịu.

Đều tại họ, là họ làm liên lụy đến Trần Đức!

“Ha ha, được rồi, nếu người ta đã đồng ý thì cũng đừng đả kích họ như vậy. Dù gì chúng ta cũng là cùng khóa”, Diệp Ca nhìn sông Tây Lưu đằng xa nói:

“Còn 1 tiếng nữa là sẽ đến cuộc thi băng qua sông Tây Lưu, Thông Mạch hậu kỳ hoặc hơn có thể bàn bạc kế hoạch làm sao đi qua trước”.

“Còn những ai có thực lực quá yếu thì cũng đừng phí phạm thời gian, trực tiếp từ bỏ đi, theo các giáo viên ngồi thuyền qua là được”.

Diệp Ca lại khinh bỉ liếc đám Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn, rõ ràng là cố ý nhằm vào họ. Trong đám họ thì chỉ có một mình Lữ Đông Dã là mạnh.

Số còn lại, kể cả Kỳ Hàn cũng chưa đạt tới Thông Mạch hậu kỳ.

“Mấy tên khốn!”, Lữ Đông Dã nghiến răng nghiến lợi, nhưng đã đến đây rồi thì hắn ta có tức giận như thế nào cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Chỉ cần đối phương không ra tay với họ thì họ cũng không cần phải xảy ra xung đột với đám ấy.



Tại núi Bách Thú, Trần Đức thả Ưng Thanh Vũ trên lưng xuống trước một dòng suối nhỏ trong vắt: “Rửa sạch một chút miệng vết thương của cô đi, không thì sẽ bị nhiễm trùng đó. Dù là võ giả, cũng sẽ đau”.

Trần Đức quăng ra một câu như vậy xong bèn xoay người rời khỏi.

“Tên khốn, anh đi đâu đó, anh định bỏ tôi lại hả?”, trong lòng Ưng Thanh Vũ thầm hoảng, lẽ nào người này thật sự là cái loại vô tình vô nghĩa ư?

Nếu là thế thì sao còn cõng cô ta đi xa như vậy?

“Yên tâm, Trần Bát Hoang tôi đã hứa thì sẽ không nuốt lời”, Trần Đức cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước nói: “Chắc cô đã lâu không ăn gì rồi đúng không? Trên đường bụng cứ kêu mãi, tôi chỉ là định đi tìm chút đồ ăn cho cô thôi, yên tâm đi, tôi sẽ không đi xa”.