Bát Gia Tái Thế

Chương 1090

Chương 1090

Cổ Tinh Vũ là võ giả nổi tiếng trong thế hệ trẻ của Côn Luân Hư, chỉ mới hai mươi mốt tuổi, bây giờ, trong bảng xếp hạng thanh niên, hắn ta xếp thứ chín!

Cảnh giới, Linh Căn kỳ trung kỳ!

Phía sau hắn ta còn có bốn năm người, thực lực những người này cũng không yếu, đều trên cảnh giới Linh Căn kỳ, bọn họ đều đi theo Cổ Tinh Vũ, hiển nhiên không đồng ý Diệp Ca làm thủ lĩnh của bọn họ!

Trong số bọn họ có người nào không phải là cường giả, có ai không xuất thân từ gia tộc lớn? Tại sao lại bị người khác dẫn dắt? Còn bị một kẻ thế tục dẫn dắt?

Mặc dù thực lực của Diệp Ca rất mạnh nhưng bọn họ cũng không yếu. Tính cách bá đạo, kiêu ngạo, dứt khoát, cùng với khí thế sắc bén của đối phương khiến bọn họ rất khó chịu. Cổ Tinh Vũ nhìn chằm chằm vào Diệp Ca, hỏi: “Mặc dù ở đây có rất ít người thuộc cảnh giới Linh Căn kỳ, nhưng cũng không có nghĩa là không có. Tao, Cổ Tinh Vũ, còn có những vị phía sau tao cũng thuộc Linh Căn kỳ, dựa vào cái gì mày làm thủ lĩnh?

“Đúng vậy, mày là cái thá gì?”

“Một kẻ đến từ thế tục cũng dám xưng vương xưng bá ở Côn Luân Hư?”

“…”

“Xem ra bọn mày rất không phục. Nếu đã như vậy, tao sẽ khiến bọn mày phục!”, đột nhiên Diệp Ca không nói lời nào, trực tiếp ra tay, một đấm mang theo khí thế dời núi lấp biển, mạnh mẽ giáng về phía Cổ Tinh Vũ.

Nếu như đã đứng ra thì chắc chắn Cổ Tinh Vũ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến, cú đấm này hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn ta, gần như cùng lúc, hắn ta cũng giơ tay lên, cánh tay chặt căng, linh lực quấn quanh, năm ngón tay gập lại, một cú đấm đã chuẩn bị sẵn sàng tiến về phía trước không chút do dự.

Sau nửa hơi thở, nắm đấm của cả hai va vào nhau, sau đó…

“Răng rắc!”

“Răng rắc!”

Tiếng xương gãy vang lên, mọi người có thể thấy rõ nắm đấm của Cổ Tinh Vũ bị vặn vẹo biến dạng, da thịt nứt ra, mơ hồ xuất hiện những thương tích đáng sợ, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương cốt ẩn hiện trong đó!

Gần như cùng lúc, hắn ta liên tục lùi lại, loạng choạng hơn chục bước, cuối cùng mới có thể dừng hẳn, khuôn mặt cực kỳ tự tin và hồng hào lúc nãy của hắn ta giờ đây trở nên trắng bệch và sợ hãi!

Mặt khác, Diệp Ca vẫn không hề nhúc nhích, ngồi vững trên Điếu Ngư Đài!

Mấy người đứng phía sau Cổ Tinh Vũ đều ngậm chặt miệng không nói nửa lời.

Bọn họ thực sự chấn động, quá kinh hãi!

Cổ Tinh Vũ là người mạnh nhất trong số bọn họ!

Vậy mà, dưới một cú đấm của cả hai, sự khác biệt lại lớn đến vậy?

Trong khi bọn họ đang bị sốc, khóe miệng Diệp Ca nhếch lên một vòng cung đắc ý cực kỳ rõ ràng: “Bây giờ bọn mày có phục không? Biết tao dựa vào cái gì để làm thủ lĩnh của bọn mày chưa?”

Mấy người này không nói một lời, thậm chí có một số không dám nhìn về phía Diệp Ca!

Cổ Tinh Vũ chịu đựng cơn đau dữ dội trên tay bước về phía trước, vẫn không phục nói: “Chút này có là cái thá gì, tao và mày đánh tiếp một trận, vừa rồi tao chỉ dùng một nửa sức mạnh mà thôi!”

“Ồ? Mày có chắc là muốn thử không?”, giọng điệu của Diệp Ca vừa ngả ngớn vừa giễu cợt: “Một nửa sức mạnh mà yếu như vậy, nếu mày gắng hết sức thì chỉ có thể chết càng thảm hơn thôi, bởi vì một đấm lúc nãy tao chỉ dùng năm phần trăm sức mạnh, mày tin không?”