Chương 916
Ai bảo Trần Nguyên Bình là sư phụ của hắn ta cơ chứ?
Quan trọng nhất là ông bạn già của Trần Nguyên Bình tên là Phương Tâm Ngọc, mà hắn ta cũng biết rõ sự đáng sợ của ông ta. Hơn nữa, tên đệ tử Huyết Lãnh của ông ta lại có tư chất siêu phàm.
Tuổi còn trẻ đã đến Linh Căn kỳ đỉnh phong!
Chỉ còn một bước là có thể tiến vào Linh Hải!
Thực lực của hắn cũng đủ để đập Trần Nguyên Bình nằm sấp xuống đất!
Đối mặt với Huyết Lãnh thì một Lý Tử Tinh cỏn con như hắn ta có thể làm được gì? Nói được gì chứ? Lần này theo đến đây, hắn ta cũng chỉ là muốn chiêm ngưỡng Huyết Lãnh, đảm nhận việc bảo vệ Ức Thư Huyên và ôm đùi Huyết Lãnh!
“Ừm”, Ức Thư Huyên khẽ gật đầu.
Cô ta đã nghe Trần Nguyên Bình nhắc đến Huyết Lãnh rất nhiều lần, là đệ tử đứng đầu ngoại viện học viện Vô Song, Ức Thư Huyên vẫn khá hài lòng với thực lực của mình. Song, Trần Nguyên Bình lại nói có một thanh niên trong thế tục mạnh hơn mình và muốn giới thiệu người đó cho cô ta.
Thế nên, cô ta mới từ Côn Luân Hư đến đại học thương mại.
Năm nay, Ức Thư Huyên đã hai mươi ba, cũng đến tuổi lập gia đình. Mấy năm nay, người nhà vẫn hối cô ta mong Ức Thư Huyên có thể gả vào một gia đình khá giả, hoặc cho một người tài ba, nên vẫn đang lo cho hôn nhân của mình.
Cô ta cảm thấy rất phiền, nghĩ chồng mình là phải do mình tự chọn mới được. Mà Huyết Lãnh kia đã được Trần Nguyên Bình nhắc đến rất nhiều lần.
Ở trong miệng Trần Nguyên Bình, thực lực của Huyết Lãnh hoàn toàn có thể tiến vào nội viện, quả thật là một thiên tài hiếm có có một không hai.
Có điều, tai nghe chưa chắc đúng, mắt thấy mới là thật. Cô ta cảm thấy rất tò mò về Huyết Lãnh nên đã đến đây để chuẩn bị tự mình gặp hắn. Bên cạnh đó, cũng nhìn thử xem cuộc tuyển sinh của học viện Vô Song ở thế tục, coi như là giải buồn.
“Bát Hoang, có một chuyện tôi cần phải nhắc nhở cậu”, Lục Phong đi đến trước mặt Trần Đức, nói cho anh biết thân phận của ba người Trần Nguyên Bình, rồi bổ sung: “Hôm nay, Phương Tâm Ngọc và Huyết Lãnh cậu muốn gϊếŧ cũng sẽ tới, nhưng…”
“Phương Tâm Ngọc là bạn của thầy tôi, thực lực của ông ấy và Phương Tâm Ngọc đều rất mạnh. Tôi hy vọng hôm nay cậu đừng gây chuyện. Chỉ cần cậu không chủ động thì tôi chắc chắn có thể bảo vệ tính mạng cậu, khiến Phương Tâm Ngọc không có cơ hội ra tay với cậu”.
“Còn nữa, thực lực của tên Huyết Lãnh kia cũng cực kỳ ghê gớm, cậu… chưa chắc sẽ là đối thủ của hắn!”
“Ồ”, Trần Đức hờ hững đáp, chẳng thể nhận ra anh đang nghĩ gì. Chưa chờ Lục Phong nói tiếp, anh đã đi về phía ba người Trần Nguyên Bình.
Đành thế, hôm nay có rất nhiều người đến đại học thương mại nên kín hết chỗ ngồi. Trước mắt, chỉ có bên cạnh Ức Thư Huyên là còn lại hai ghế trống chưa ai ngồi.
Cuộc thi tuyển sinh vừa mới bắt đầu, anh cũng không có vội vàng lên sân.
Anh đang đợi tên Huyết Lãnh có vẻ ghê gớm kia và Phương Tâm Ngọc đến rồi tính tiếp.
Còn giờ… anh chỉ muốn ngồi nghỉ một lát.
Lục Phong theo sát phía sau, vừa bước đến cạnh Trần Nguyên Bình, ông ta lập tức giới thiệu: “Thưa thầy, đây là Trần Bát Hoang. Bát Hoang, vị này chính là Trần Nguyên Bình – phó viện trưởng học viện Vô Song chúng ta”.
“Xin chào viện trưởng Trần”, Trần Đức cười chào hỏi, mặc kệ ông ta có phải bạn già của Phương Tâm Ngọc hay không, nhưng ít nhất trước mắt đối phương vẫn chưa phải là kẻ địch của anh, mà là bậc cha chú.