Bát Gia Tái Thế

Chương 892

Chương 892

Châu Vân Tề, chủ tịch tập đoàn trang sức Châu Lục Sinh, chủ tịch tập đoàn viễn thông Long Nguyên, chủ tịch tập đoàn rượu Thiên Niên Lão Tửu, tổng giám đốc Mercedes-Benz, tổng giám đốc BMW…

Từng người đều đến chào hỏi anh với tư thái khiêm nhường, người lớn nhất đều đã ngoài sáu mươi bảy mươi tuổi nhưng trước mặt anh vẫn gọi một tiếng Hoang gia, kêu tới vô cùng trìu mến.

Bên ngoài Trung tâm Thế kỷ, những người bị ngăn cản phía ngoài dây đỏ đều sững sờ.

Mặc dù trong lòng nhân viên bảo vệ ngạc nhiên không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh như không, hừ lạnh:

“Nhìn thấy chưa, đây chính là lý do anh ta có thể tiến mà còn mấy người thì không, đã hiểu chưa?”

Trong đám đông, vài người đang làm loạn kia đều sửng sốt, hoảng hốt và kinh hãi trước thân phận của Trần Đức, cũng chỉ đành ngoan ngoãn lui ra ngoài.

“Tên đó rốt cuộc là ai, sao lại không có ấn tượng gì vậy, ngay cả Ngưu Vũ, ông chủ viễn thông hàng đầu tại thành phố Tần chúng ta cũng phải khom lưng chào hỏi”.

“Đó đâu phải là chào hỏi, anh không phát hiện ra à, Ngưu Vũ rất cẩn thận khi nói chuyện trước mặt anh ta, căn bản không phách lối giống như trong chương trình hay trên TV”.

“Trời ạ, tôi cũng nhìn ra rồi, thực sự là vậy!”

“Mau nhìn xem, còn có Lý Khoáng Tuyền! Ông chủ của tìm kiếm Thiên Độ, sao lại cũng… cung cung kính kính vậy?”

“Còn có Lưu Nhược Tây!”

“…”

Mọi người kinh hoàng phát hiện ra xung quanh chàng trai kia ngày càng có nhiều người hơn, Ngưu Vũ, người năm đó nổi tiếng với câu nói ‘không có hứng thú với tiền bạc’, hay Lưu Nhược Tây ‘không biết vợ đẹp’, Lý Khoáng Tuyền ‘nước khoáng đỉnh đầu’, Vương Kiến Thụ ‘mục tiêu nhỏ’, từng người đều là nhân vật sừng sỏ trong ngành viễn thông, bất động sản, toàn bộ đều lấy anh làm trung tâm.

Điều quan trọng nhất là những người này chỉ có thể đứng ở vòng ngoài, lẽo đẽo theo sau giống như lâu la, mà thân cận với người thanh niên kia nhất là những người cầm lái của các gia tộc hàng đầu tỉnh Hoa Bắc.

“Hoang gia, cậu tới rồi!”

Vào lúc này, một tràng cảm thán lại vang lên, chỉ thấy nhân vật số một tỉnh Hoa Bắc- Trương Thiên Dương đích thân tiến lên nghênh đón với gương mặt niềm nở, chẳng chút kiêng kị, bước đến bên cạnh người thanh niên một cách tự nhiên.

Bên ngoài khu cảnh giới, nhóm dân chúng bình thường đều đã chết lặng.

Trời ạ!

Đây là loại đãi ngộ gì thế?

Ngay cả Trương Thiên Dương cũng… cũng…. đích thân chào đón, gọi một tiếng Hoang gia?

Nhiều cô gái đã nhìn tới hoa đào nhảy nhót, đàn ông thì xì mũi khinh bỉ, vừa hâm mộ, lại xen lẫn đố kỵ.

“Có gì đáng ra vẻ, chắc chắn là một tên con ông cháu cha”.

“Đúng vậy, loại con ông cháu cha phô trương đó sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện mà thôi”.

“Kiêu ngạo cái gì?”

Có vài người rì rầm cằn nhằn, trong đám đông, một số sinh viên của học viện thương mại thành phố Tần thấy Trần Đức đều cảm khái thổn thức không thôi, nhớ lại lúc đầu Trần Bát Hoang chỉ là một tên nhà quê, nhưng chỉ trong một hai tháng lại trở thành nhân vật đặt cùng một chỗ với tầng lớp trên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?