Bát Gia Tái Thế

Chương 860

Chương 860

Đến câu cuối cùng, giọng Thành Khuê Phong chợt cất cao, gần như là gào lên!

Mà Trần Đức vẫn không hề nhúc nhích hay nói chuyện. Anh luôn không thích nói nhiều, đặc biệt là lúc gϊếŧ người, lại càng ghét mở miệng.

Bên cạnh đó, vẻ mặt anh cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo như chẳng phải đang đối mặt với một cao thủ, mà là một con kiến, một con châu chấu.

Thấy anh như thế, Thành Khuê Phong càng tức giận và tàn nhẫn hơn, hận không thể gϊếŧ chết anh ngay lập tức. Thế nên, lão ta cũng không nói thêm gì nữa, chợt đẩy nhanh tốc độ lên.

Phút chốc…

“Ù ù ù!”

Một cơn gió lốc còn đáng sợ hơn lốc xoáy chợt ập đến như một chuôi đao đang xoay tròn trong không khí.

“Xoẹt xoẹt!

“Roẹt roẹt!”

Cùng lúc đó, quần áo của nhiều người cũng rách bươm, trên da xuất hiện từng vệt đỏ như bị một thanh đao xé toạc, chảy máu.

Tay biến thành đao, ánh đao lóa mắt như ánh mặt trời tỏa sáng khắp không gian khiến người ta chói mắt. Trong quá trình bổ xuống, nó toát ra từng đợt sóng gợn, dường như không khí cũng sắp bị nó bổ ra, xuất hiện từng cái khe hư vô màu đen.

Mọi người trong nhà họ Kỳ, kể cả hai nhà Chu Thành đều trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác, choáng váng vì họ có bao giờ thấy một cảnh tượng như vậy đâu!

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời luôn đó!

Đầu óc họ như chìm trong một đống bùn, bị từng cơn gió lốc quất cho sắp ngất…

Có điều, Trần Bát Hoang vẫn đứng im như một cây cọc vững như Thái Sơn. Anh cứ lẳng lặng đứng sừng sững ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh như một đầm nước trong!

Tất cả mọi người trong ngoài nhà thờ tổ đều cạn lời và cảm thấy đau bi, đặc biệt là người nhà họ Kỳ, họ căng thẳng đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực!

Dù anh bảo để Thành Khuê Phong ra chiêu trước, nhưng giờ cũng nên hành động đi chứ!

Mặc kệ là lùi ra sau phòng ngự, hay là tấn công thì cũng nên tỏ thái độ và nhúc nhích như lúc đối phó với Thành Cực An. Khi ông ta ra tay thì cũng tiến hành phản kích mới đúng.

Nhưng giờ anh vẫn không nhúc nhích.

Mẹ nó chứ ý gì đây?

Lẽ nào, lúc này anh bỗng ý thức được mình không phải là đối thủ của đối phương hả?

“Mau ra tay!”

Bất kể là Kỳ Hàn hay Kỳ Hồng thì cũng căng thẳng muốn chết, thở hổn hển, điên cuồng hét lên trong lòng.

Trong không gian, ánh mắt Hồng Y lóe lên vẻ lo lắng, trên người xuất hiện một luồng dao động kỳ lạ. Nó vừa xuất hiện thì khí thế của cô ta cũng dần tăng lên.

Một khi Trần Đức lộ ra vẻ không địch lại, cô ta sẽ ra tay ngay lập tức!

“Thằng ôn con, miệng còn hôi sữa, chỉ là hơi có tư chất chút đã cho rằng mình là vô địch sao? Sỉ nhục tao chứ gì? Vậy tao sẽ chặt mày ra thành hàng ngàn khúc!”, thấy Trần Đức vẫn bình tĩnh, Thành Khuê Phong càng giận dữ và căm hận hơn. Toàn bộ linh khí trong người đều điên cuồng dồn vào lòng bàn tay, dùng hết sức mạnh cả người bổ thẳng vào đầu Trần Đức.