Chương 708
Cơ thể hắn đang điên cuồng giãy dụa, vùng vẫy.
Hắn không đáp lại những lời của Kỳ Thương Long, không phải vì hắn không muốn trả lời. Lúc này, ngay cả thở cũng là một chuyện khó khăn thì sao mà nói được chứ?
Tương tự, cũng không phải là hắn không muốn đánh trả, không muốn công kích. Nhưng, hắn căn bản không làm được!
Lúc đầu khi Trần Bát Hoang túm chặt hắn, hắn vẫn rất tự tin, muốn vặn đứt cánh tay đó rồi giẫm đạp Trần Bát Hoang dưới chân!
Nhưng, trong vòng chưa đầy ba giây, sắc mặt hắn đã trở nên cực kỳ khó coi, hắn đột nhiên phát hiện cánh tay đó giống như một cái kìm sắt đang kẹp lại cứng ngắc, không thể cử động được chút nào!
Khoảnh khắc hắn phát hiện ra sự thật đó, cả người giống như rơi vào trong động băng, toàn thân lạnh lẽo đến cùng cực.
Phải biết rằng, hắn là cao thủ Long Tượng kỳ!
Cho dù chỉ là Long Tượng sơ kỳ thì sức mạnh của hắn đã mạnh hơn gấp mười lần so với Cát Hằng rồi!
Sở hữu sức mạnh gần hai mươi ngàn kg, tức là hai mươi tấn!
Hai mươi tấn là khái niệm gì?
Trọng lượng của một chiếc xe tải bình thường chỉ có hai tấn, còn sức mạnh của hắn gấp mười lần chiếc xe tải!
Hắn có thể phá hủy bất cứ thứ gì hắn muốn chỉ với một cú đấm!
Song, hắn lại không thể bẻ gãy cánh tay của Trần Bát Hoang!
Đừng nói đến chuyện bẻ gãy, sức mạnh khủng khϊếp khiến hắn vẫn luôn tự tin, bá đạo, kiêu ngạo đó, bây giờ đối mặt với cánh tay này lại có một khoảng cách cực lớn, giống như đứa bé và người trưởng thành vậy.
Giống như kiến càng lay cổ thụ, không hề hấn gì cả!
“Kỳ Sơn, đánh trả đi chứ!”, Kỳ Thương Long có dự cảm không tốt, giọng nói gần như gầm lên.
“Đánh trả?”
Trần Đức quay đầu lại nhìn Kỳ Thương Long trong máy tính bảng: “Ông cảm thấy, hắn có tư cách, có năng lực, có thực thực lực đánh trả sao?”
Trong khi Trần Bát Hoang đang nói chuyện, Kỳ Thương Long phát hiện Kỳ Sơn càng chật vật hơn, đôi chân của hắn không ngừng vùng vẫy giữa không trung, như thể hắn đang tìm kiếm thứ gì đó để giẫm lên.
Trần Bát Hoang vừa dứt lời.
Kỳ Sơn đang giãy dụa đột nhiên ngừng lại.
Đầu, cánh tay và bàn chân đồng thời rũ xuống, như thể đã mất đi sức mạnh chống đỡ.
“Rầm!”
Sau đó, Trần Bát Hoang thả tay.
Kỳ Sơn rơi xuống đất như một con cá chết, nằm yên bất động.
Từ động tác, biểu cảm và phong thái của hắn, có thể thấy rõ hắn đã chết!
Ngạt thở mà chết!
Khuôn mặt hắn tái mét.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Kỳ Thương Long lập tức trở nên cực kỳ khó coi, một đôi mắt nhìn chằm chằm thi thể của Kỳ Sơn, ông ta hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
“Phụt!”
Đột nhiên, Kỳ Thương Long phun ra một ngụm máu đỏ lên camera, toàn bộ màn hình đều dính đầy máu, ông ta lảo đảo ngồi ở trên sô pha, khóe môi run rẩy, trong lòng lạnh băng.