Bát Gia Tái Thế

Chương 142

Do dự một hồi, phụ mổ mới hít sâu một hơi, quyết

định nói ra sự thật, không giấu giếm điều gì, anh ta không

muốn sống không thanh thàn.

Nếu mất việc, cùng lắm thì tìm việc khác làm.

“Bác sĩ Hồ, anh nói đi”, Trần Đức nhìn thoáng qua

bàng tên trước ngực người phụ mồ, anh ta tên là Hồ

Dương

“Thật ra số tiền anh vừa nộp hoàn toàn không

cần thiết…”

Hồ Dương nhanh chóng kể hết những chuyện xày ra

trong phòng mồ theo thứ tự: “Anh Trần, anh đừng tức

giận, tôi buộc phải để anh nộp tiền là vì suy nghĩ cho an

nguy của Từ Hàm, thời gian càng kéo dài, rùi ro sẽ càng

cao”.

“Mà giáo sư Khâu lại chính là bác sĩ mồ bệnh bạch

cầu có xác suất thành công cao nhất ở bệnh viện chúng

tôi, trước khi ca mồ kết thúc, anh phải làm theo yêu cầu của hắn”.

Trần Đức sa sầm nét mặt, ánh mắt lóe lên từng tia

dữ tợn.

Từ trên người anh, Hồ Dương cảm nhận được hơi lạnh

kỳ lạ, không biết có phải ảo giác hay không, anh ta càm

thấy nhiệt độ bốn phía chung quanh bỗng dưng giàm

xuống rất nhiều.

Khí thế tòa ra khiến người khác khϊếp sợ làm cho Hồ

Dương không rét mà run…

Trong lòng Trần Đức lúc này chỉ có giận dữ, giận dữ

cực điểm.

Trên đời này lại có người lấy tính mạng của Từ Hàm ra

để đánh cược trà thù!

A a a.

A a a.

Trong lòng Trần Đức gào thét.

Thế nhưng biểu hiện bên ngoài của anh ngoài ánh

mắt càng lúc càng lạnh lẽo thì không có thay đổi gì quá

lớn.

Theo như lời Hồ Dương nói.

Ca mồ đã tiến hành được hơn một nửa, lúc này anh

không thể không nghe theo Khâu Kiệt.

Cho dù lửa giận ngập trời, anh cũng phải nhẫn nhịn!

Bất kể ra sao, anh cũng muốn ca mổ hoàn thành

Tốt đẹp.

Không thể không nói, Khâu Kiệt là một con cáo già,

lúc này hắn mới giờ què trà thù, không ai thoát được, đều

phải ngoan ngoãn làm theo.

Xem ra, chuyện như vậy hắn không chỉ làm một lần,

mà là quen tay hay việc, kinh nghiệm đầy mình.

“Tôi biết rồi”, Trần Đức hít vào một hơi: “Bác sĩ Hồ,

cầm ơn anh”.

“Không cần đâu”.

Hồ Dương thờ dài, sau khi nói ra chuyện này, tương lai

chờ đợi anh ta không biết là may hay rủi.

Mặc kệ ra sao, đã nói ra có nghĩa là anh ta đã làm hết

sức mình rồi, cùng lắm là đến một thành phố khác tìm

việc làm thôi.

“Tôi vào trước”.

Hồ Dương nói xong liền đi vào phòng m, sau khi làm

công tác khử trùng theo trình tự, anh ta bước đến chỗ

Khâu Kiệt, đưa biên lai thanh toán cho hắn xem.

Khâu Kiệt cười nhạt.

Đây là hậu quả việc phá hòng chuyện của hắn.

Thời gian cũng không còn sớm, không thể trì hoãn

nữa, mặc dù Khâu Kiệt giờ chút thủ đoạn, song hắn vẫn

không thực sự dám gây tai nạn chết người, lúc này vẫn

phải tiếp tục mẫu thuật.

Tất cả đều tiến hành thuận lợi, thoạt nhìn không mắc

sai lầm gì.

Những thông số hiền thị của cô bé nằm trên bàn mổ

có vẻ rất ổn định.

Trong lòng ai nấy đều âm thầm cảm thấy may mắn,

may mà không xày ra chuyện gì.

“Tích!”

Khi mọi người đều đang thở phào, đột nhiên máy đo

nhịp tim bên cạnh bàn mổ vang lên một tiếng bất thường.

Trong tích tắc mọi người vừa mới thở phào nhất thời

căng thẳng không nói nên lời.

Bên ngoài phòng mổ, nội tâm Trần Đức trở nên

âm trầm.

Nhưng anh không làm bất cứ điều gì.

Chỉ là đứng chờ ở cửa.

Đợi ca mổ kết thúc.

Liễu Như Nguyệt đi đi lại lại, một hồi dường như đã

mệt, bèn ngồi xồm xuống trước cửa phòng mồ, sắc mặt

tiều tụy.

Đột nhiên mấy chữ ‘đang phẫu thuật’ đang sáng lên

phía trên cửa phòng mổ chuyền thành ‘kết thúc phẫu thuật!

Một lúc lâu sau, từ trong cánh cửa, một đám bác sĩ và

phụ mồ bước ra.

Bọn họ dáng vẻ nghiêm túc, vô cùng lặng lẽ.

Khâu Kiệt đi sau cùng.

Từ đầu đến cuối không hề có ai lên tiếng.

“Bác sĩ, Từ Hàm sao rồi?”, Liễu Như Nguyệt bật người

đứng dậy chạy vọt đến, níu lấy một bác sĩ hòi.

“Hỏi giáo sư Khâu đi”, giọng điệu vị bác sĩ này rất

nặng nề, lách người tránh khỏi Liễu Như Nguyệt, vội vã rời đi.

“Giáo sư Khâu..”, Liễu Như Nguyệt nhìn lướt qua bảng

tên mỗi người, đi đến chỗ Khâu Kiệt đang đi cuối cùng,

nhìn hắn đầy mong đợi.

Giáo sư Khâu dừng bước, đưa tay tháo khẩu trang.

Bên dưới lớp khẩu trang, vẻ mặt hắn ta cực kỳ nghiêm túc.