Tình hình hiện tại đã quá rõ ràng, Phì Tứ cố ý tới gây chuyện.
Chuyện hôm nay có lẽ còn dụng ý khác, người Phì Tứ muốn không phải người đánh đàn em anh ta mà sợ rằng chính là cô.
“Hạ Thiên Tuyết, tôi cũng không lòng vòng với cô nữa, hôm nay hoặc là cô giao người, hoặc là để tôi chơi một lần ở đây. Hờ hờ, cô cũng biết tôi thèm muốn thân thể cô không phải ngày một ngày hai, tôi làm xong thì chuyện này cũng sẽ cho qua”.
“Hơn nữa tôi bảo đảm sau này quán bar Thiên Tuyết của cô ở con phố Thiên Hương Kiều này sẽ kinh doanh tốt nhất”.
“Tôi không ép cô, lựa chọn thế nào do cô quyết định”.
Lúc đầu Phì Tứ rất dữ tợn, chủ yếu là để doạ Hạ Thiên Tuyết, bây giờ đã nói thẳng nên hắn ta ung dung, bình tĩnh ngồi trên sofa, đôi mắt híp quan sát Hạ Thiên Tuyết.
Tối nay Hạ Thiên Tuyết mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt kiểu quán bar, chiếc váy hở nửa vai bó sát dài đến nửa đùi, đôi chân dài thướt tha, thân hình duyên dáng được quần áo mỏng ôm sát, vẻ quyến rũ của phái nữ được thể hiện rất rõ.
Dưới ánh đèn, hàng mi dài của cô chuyển động cùng với đôi mắt to, mái tóc xoăn sóng kiểu Mỹ, kết hợp với khuôn mặt chữ V khiến cô tựa nàng công chúa ám dạ, kiêu sa xinh đẹp, không gì sánh bằng.
Phì Tứ bất giác liếʍ môi, người phụ nữ xinh đẹp như vậy khiến hắn ta khó kìm được lòng, trước đây e ngại Hạng Thông nên hắn ta không dám làm gì, bây giờ cuối cùng Hạng Thông cũng chết, hắn ta tin Hạ Thiên Tuyết sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
“Tứ gia”, sau khi im lặng một lúc, Hạ Thiên Tuyết nói với vẻ mặt kiên định: “Người của anh bán hàng cấm trong quán bar của tôi, động tay động chân với khách hàng nữ, không thực hiện theo quy định bị nhân viên của tôi đánh là lẽ đương nhiên, nhưng…”
Dừng lại một lúc, Hạ Thiên Tuyết nói tiếp:
“Nếu là người của Tứ gia, tôi có thể cho anh ta đến quán bar chơi miễn phí một năm, đồng thời tôi sẽ chân thành xin lỗi anh ta”.
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà Hạ Thiên Tuyết có thể đưa ra, vì e ngại thế lực của Phì Tứ nên cô không thể không thương lượng như vậy.
“Hờ hờ, vậy phải hỏi xem đàn em của tôi có đồng ý không đã. Tiểu Ngũ, cậu thấy bà chủ đây nói có hợp lý không?”, Phì Tứ nhìn thuộc hạ mặt mũi sưng vù đang đứng bên cạnh.
Thấy Phì Tứ nói vậy, lòng Hạ Thiên Tuyết hơi chùng xuống.
Lúc này cô dám khẳng định thế cục hiện tại là do Phì Tứ cố ý sắp xếp cho cô!
Bởi vì, với uy tín của Phì Tứ, hắn ta không cần nghe ý kiến của đàn em, có được hay không đều do hắn ta tự quyết định.
Quả nhiên, tên kia sững người.
Sau đó anh ta lắc đầu: “Không được, đại ca không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy, anh phải giải quyết giúp em!”
Phì Tứ lại đưa mắt nhìn về phía Hạ Thiên Tuyết: “Nghe thấy rồi chứ? Hôm nay cô buộc phải giao người ra, nếu không thì làm theo lời tôi vừa nói, cô khiến tôi thoải mái thì người anh em của tôi sẽ vui, cậu ta vui, biết đâu sẽ bỏ qua cho cô”.
Hạ Thiên Tuyết khẽ cắn răng, nhìn chằm chằm Phì Tứ: “Anh đừng mơ!”
“Ha ha, cứng rắn đấy”, Phì Tứ bóp nát ly rượu đang cầm trong tay, giây tiếp theo, giọng điệu hắn ta trở nên u ám:
“Cô nghĩ hôm nay cô còn có lựa chọn sao? Không chịu giao người thì cô phải làm người của ông đây!”
Lời hắn ta vừa dứt, hai tên thuộc hạ phía sau đã đi về phía Hạ Thiên Tuyết.