Bát Gia Tái Thế

Chương 5

“Xin lỗi, bây giờ tôi không nhận việc, hôm nay tòi kín lịch rồi”, Trần Đức nói.

“Anh Trần, tôi là giáo viên của Tử Hàm, anh mau đến Bệnh viện 308 đi!”

vẻ mặt Trần Đức thay đối: “Cò giáo Liễu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tử Hàm đang học ở trường đột nhiên chảy máu mũi rồi ngất xỉu, bây giờ đang trên xe cấp cứu!”

“Được, tôi qua ngay!”

Trần Đức bỏ xe ba bánh bên lề đường, chẳng còn quan tâm gì nữa, anh chặn một chiếc taxi lại, đi thẳng đến Bệnh viện 308.

Trương Tử Hàm là em gái của Trương Phàm.

Bệnh viện 308 là bệnh viện

hàng đầu thành phô’ Tân, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, dưới sự chỉ dẫn của cô giáo Tử Hàm, chẳng mấy chốc anh đã lên đến tâng bốn.

Trên hành lang có một giáo viên nữ đang đi đi lại lại, cò ấy khoáng 22, 23 tuổi, dáng người rất chuẩn, chắc chắn là một mỹ nữ. Cô mặc một chiếc váy dài, cử chỉ tao nhã, khéo léo, tựa như đoá hoa dành dành nở rộ.

Nhưng Trần Đức không có tâm trạng ngắm nhìn.

“Cô giáo Liễu, Tử Hàm đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Đức đã gặp cô giáo này vài lần, cò là giáo viên chủ nhiệm của Trương Tử Hàm, tên là Liêu Như Nguyệt, là giáo viên nữ xinh đẹp nhất trường.

Đồng thời, khi Trương Tử Hàm ở cò nhi viện, cô ấy cũng là người quan tâm Trương Tử Hàm nhất.

“Bát Hoang, cô bé đang ở trong phòng cấp cứu, vần chưa biết tình hình cụ thể, bác sĩ đang chấn đoán”, vẻ mặt Liễu Như Nguyệt đầy lo lắng, cô nói đại khái sự việc cho Trần Đức.

“Bác sĩ nghi là bệnh bạch cầu cấp tính”, Liễu Như Nguyệt

nặng nề bảo.

Trần Đức sửng sốt, sắc mặt tái nhợt: “Bệnh bạch cầu?”

“Anh Trần đừng sốt ruột, chỉ là nghi thòi, chưa chắc chắn”, một làn gió thơm thổi tới, Liễu Như Nguyệt đã đến bên cạnh Trần Đức khuyên nhủ.

“ừm”.

Trần Đức căng thẳng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, không lâu sau cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy bác sĩ đẩy một chiếc giường từ trong ra.

Trên giường có một cò bé rất đáng yêu, chừng mười tuổi, đôi mắt to tròn ngấn nước rất ngây thơ, tóc buộc đuôi ngựa, chỉ là lúc này sắc mặt cô bé hơi tái.

Cô bé đã tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Đức thì yếu ớt gọi: “Anh Bát Hoang”.

“Tử Hàm”.

Trần Đức vội vàng chạy tới, xoa đầu cô bé: “Em thấy thế nào rồi?”

“Em không sao. Em xin lỗi đã khiến cô giáo và anh Bát Hoang phái lo lắng”, cô bé vô lực nói, rất hiếu chuyện.

“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, bây giờ anh không nên quấy rầy cô bé, có chuyện gì anh hỏi bác sĩ trước đi”, một y tá nói với Trần Đức.

“Được, nhờ các cô chăm sóc con bé giúp tòi”, Trần Đức dặn dò: “Tử Hàm, em nghỉ ngơi một lát đi, anh sẽ quay lại ngay”.

“Vâng”, Trương Tử Hàm có vé rất mệt, cò bé gật đâu roi được các y tá đẩy đi.