Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 309

Happy new year!!🎉🎉

Hôm đăng trễ nhưng đăng 2 chương luôn nha!!

----------------------------

☆, Chương 309: Làm giao dịch

Phong Tiệm Ly như chém đinh chặt sắt nói: "Vô luận nam nhân kia ở nơi nào, có thể trở về hay không, anh vĩnh viễn... Vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông ta."

Nam Kính ngốc lăng, trái tim nhỏ có chút không chịu nổi mà đau mấy lần, gương mặt lạnh lùng thâm thúy trên mặt bắn ra căm hận làm cho cậu hãi hùng khϊếp vía.

Lén lút vỗ vỗ tiểu tâm can, Nam Kính dĩ nhiên triệt để từ bỏ quyết định đem lão bản bán đi.

Cho dù không phải cha đẻ cũng là nửa lão sư, Nam Kính đối với lão bản vẫn rất có tình cảm.

Chính người tìm đường chết, ta chỉ có thể giúp người tới đây.

Đặc biệt là Weinman, đôi môi hoa anh đào hồng nhạt câu lên, con ngươi màu lam nhạt xoay một cái, sờ sờ cằm rất có thâm ý mà nói: "Nếu A Tu La đã trở về, e rằng người sau lưng nó cũng đã trở lại."

Nam Kính bị ánh mắt của hắn nhìn đến chột dạ, vội vã hấp háy mắt cúi đầu.

Weinman như có điều suy nghĩ cười cười.

Nam Kính thắt tâm mà thở dài, nghĩ thầm chờ lần sau cùng lão bản liên hệ nói cái gì cũng phải hảo hảo hỏi một chút.

Nếu như bị lão bản trái phải lừa gạt, cậu liền dùng việc tiết lộ hành tung cho Phong nguyên soái đến để uy hϊếp!

Ngược lại nhi tử đều hận hắn hận đến loại trình độ đó, nghĩ cũng biết Phong nguyên soái sẽ là thái độ gì.

Lão bản a lão bản, ngài tốt xấu gì cũng thông minh như vậy, làm sao lại làm ra sự tình vừa tra vừa đau "bi" như vậy a?

Còn có trí năng một hào...

Nam Kính không nói nâng lên cái trán, ngày hôm nay lượng tin tức này đã đủ làm cho cậu mất ngủ.

Vợ chồng Nam gia vạn vạn không nghĩ tới sẽ chữa lợn lành thành lợn què, vốn định đến dọa dẫm Nam Kính vơ vét chút điểm thông dụng, cuối cùng cũng đem bí mật chôn ở trong lòng mười tám năm không thể nói ra, còn bị Phong Tiệm Ly trong bóng lấy một gian nào đó bên trên không chạm trời bên dưới không chạm đất quản chế.

Cái được không đủ bù đắp cái mất.

Chung quanh là tường đồng vách sắt, vật liệu hợp kim kiến tạo gian nhà độ cứng phi phàm, hiệu quả cách âm cũng tốt, mặc cho bà Nam cùng Nam Ninh Nhi ở bên trong làm sao rít gào, bên ngoài người quản chế như trước nên làm cái gì thì làm cái đó.

"Các ngươi thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"

Nam Ninh Nhi phanh phanh dùng sức đánh vách tường, cổ họng đã có chút khàn giọng nghe tới như là chiêng vỡ, nàng tại địa phương tối tăm không mặt trời đã hai ngày, gần như sắp nghẹn chết!

"Chớ ồn ào, nói ít vài câu chừa chút sức, cũng có thể bớt chịu tội."

Nam Tương Nhi ngồi ở trên một cái ghế, so sánh với Nam Ninh Nhi cuồng loạn, nàng ngược lại là y quan sạch sẽ, ngoại trừ khí sắc không quá tốt cái khác cùng lúc trước không khác nhau gì cả.

Nam Ninh Nhi đỏ mắt hòa tan xác định Nam Tương Nhi thét to: "Đều tại ngươi! Nếu như không phải ngươi giựt giây ba mẹ, chúng ta căn bản sẽ không bị nhốt ở chỗ này!"

Nam Tương Nhi không thèm để ý em gái yêu ảo tưởng không đầu óc này.

Phải nói nếu không phải Nam Ninh Nhi bị Mục Hoài An đổ thuốc mê đối với hắn nói gì nghe nấy, cũng ở trước mặt mẹ mình nói láo, bọn họ mới sẽ không nhất thời không điều tra mà rơi vào trong tay người khác a?

Người một nhà này, cũng chỉ có Nam Tương Nhi có trình độ giáo dục cao nhất, Nam Ninh Nhi tại trước mặt nàng chính là bé gái ấu trĩ lại vụng về, nhưng cũng là bởi vì tướng mạo của nàng tốt hơn chính mình, từ nhỏ mẹ nàng thì càng yêu chiều hơn một chút, có quần áo xinh đẹp đều cho Nam Ninh Nhi.

Bất quá, bây giờ nói này thì có ích lợi gì đâu?

Tầm mắt Nam Tương Nhi nhảy vào trên người mẹ mình đang ở góc tường run lẩy bẩy trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

Từ khi nhìn thấy thanh niên cả người tản ra lãnh ý đâm chết người kia, bà Nam liền phảng phất tiến vào trạng thái điên cuồng, tinh thần đều bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Ở nơi không ngày không đêm này hai ngày, tuy rằng ngoại trừ không tự do nhưng bọn họ được đãi ngộ cũng không tệ lắm, bà Nam vẫn là sắc mặt phiếm xanh, da dẻ tận lực bao dưỡng ra bóng loáng cũng lu mờ ảm đạm, nhìn qua già mấy chục tuổi.

Tình huống của ông Nam so với bà Nam không kém hơn là bao, nhợt nhạt cũng không khá hơn chút nào.

Xem ra, tất cả những thứ này đều cùng thân thế Nam Kính có quan hệ.

Nam Ninh Nhi nha nha khóc lên, trong miệng còn mắng Nam Kính: "Đáng chết, tiện nhân, cái đứa hại nhà này, một ngày nào đó làm cho hắn rơi vào trong tay ta!"

"Rơi vào trong tay ngươi thì thế nào?"

Nghiêm chỉnh mặt tường biến thành màu trong suốt, tia sáng từ bên ngoài phút chốc rọi sáng gian phòng hiu quạnh, để trong này bốn người đều phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại.

Lúc lại mở ra, chỉ thấy Nam Kính ngồi ngay ngắn trên một cái ghế sa lon ở ngoài phòng, trong tay còn cầm ly nước trái cây, sắc mặt hồng hào tư thái tao nhã, vừa nhìn liền biết là sinh sống tốt.

Nam Ninh Nhi vừa thấy cậu, lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới, nhưng mà nàng chỉ có thể đυ.ng vào vách tường vô sắc, nằm phục ở trên kính, ngũ quan đều vặn vẹo đến biến hình.

"Nam Kính ngươi thả chúng ta ra ngoài! Ta muốn đến tòa án kiện ngươi! Đừng tưởng rằng hiện tại đắc ý thì có thể không kiêng kị mà hoành hành, Mục ca ca nếu như biết đến ngươi là người như vậy nhất định sẽ quăng ngươi... Hắn nhất định sẽ tới cứu chúng ta!"

Nam Kính quơ quơ nước trái cây trong tay, cảm thấy rất buồn cười.

Người em gái này của cậu từ nhỏ đến lớn bị vợ chồng Nam gia chiều hư, thật đúng là không quản lúc nào đều coi chính mình là trung tâm, cho là người của toàn thế giới cũng phải nhường cô ta nâng cô ta.

Còn có Mục Hoài An, không nghĩ tới đều đã đến lúc này Nam Ninh Nhi còn đối với hắn ôm ấp ảo tưởng, Nam Kính cơ hồ đều phải bội phục Nam Ninh Nhi ngây thơ ngu xuẩn.

"Há, vậy ngươi chậm rãi chờ Mục ca ca của ngươi tới cứu ngươi đi, nếu như tin tức truyền không đi ra ngoài, ta ngược lại thật ra có thể giúp ngươi và hắn làm cầu nối, xem hắn đến cùng có đến cứu ngươi hay không."

Trên mặt Nam Kính không ngừng được mà cười, kỳ thực điều này cũng không thể chỉ trách hắn, chỉ có thể nói Nam Ninh Nhi quả thực quá khôi hài.

Cuộn mình ở trong góc bà Nam nhanh chóng ngẩng đầu hướng Nam Kính bên này liếc mắt nhìn, không có nhìn thấy những người khác, cảnh giác: "Người kia đâu?"

Ngày đó Nam Kính sớm đã bị Phong Tiệm Ly tuôn ra thân thế làm cho bối rối, căn bản không chú ý tới phản ứng bà Nam như gặp quỷ.

"Cũng thật là xin lỗi, không quản bà muốn thấy ai, hiện tại người bad muốn gặp đều chỉ có thể là tôi."

Nghe nói như thế, lại làm cho bà Nam thư giản căng thẳng thần kinh, cụt hứng dùng ánh mắt oán độc nhìn Nam Kính, mạnh mẽ nói: "Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cư nhiên cùng người ngoài ân đền oán trả, sớm biết sẽ như vậy, năm đó ta nên tự tay bóp chết ngươi!!"

Dù đã biết rõ bà Nam đối với cậu không có bất cứ cảm tình gì, lúc nghe đến mấy lời nói ác độc này, trái tim Nam Kính vẫn là nhảy rối loạn mấy lần.

Cậu thăng lên một loại nhàn nhạt bi ai, mà phần lớn là cảm giác thoải mái triệt để giải thoát —— cái này vốn cũng không phải nhà cậu, đời trước gánh nặng tại bả vai cậu đè ép ba mươi năm, rốt cục tại đây một giây đồng hồ, hoàn toàn dỡ xuống trọng trách.

Nam Kính không sợ hãi chút nào đón nhận cặp mắt như rắn độc kia, có chút thương hại bà Nam.

Cậu trào phúng nói: "Tôi đã nói, tôi thế nào lại là con trai của bà."

Vợ chồng Nam gia, xưa nay đều coi cậu là người hầu mà đối xử, thậm chí cho rằng cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cho dù cậu gả cho Mục Hoài An, cũng muốn ép khô giá trị thặng dư từ cậu.

Chỉ là đời trước cậu và vợ chồng Nam gia không có trở mặt, không nghe đến mấy cái này đến từ chính tiếng lòng của bà Nam.

Nhưng chính là hiện tại chính tai nghe thấy, cũng thật không có cảm thấy có chỗ nào khiến người bất ngờ.

Nam Kính đứng lên, chân thành đi tới tường pha lê cực kỳ kiên cố trước mặt, Nam Ninh Nhi chạm vào pha lê làm chuyện vô ích, phảng phất như vậy có thể đem mặt Nam Kính bij ngăn cách cào nát.

Không nhìn thẳng Nam Ninh Nhi, Nam Kính quét mắt bà Nam nói: "Tôi ngày hôm nay không phải là cùng các người ôn chuyện, mà là đến cùng các người làm giao dịch."

"Giao dịch gì?"

Ông Nam trong mắt tràn ngập tơ máu, nghe được câu này lại như bắt được nhánh cỏ cứu mạng.

Nam Kính liếc mắt nhìn hắn nói: "Trả lời tôi mấy vấn đề mà thôi, chỉ đơn giản như vậy. Vẫn là điều kiện ban đầu, nếu như tôi hài lòng, giúp các người trả nợ cũng không đáng kể, nếu như tôi không hài lòng hoặc là rõ ràng cảm thấy các người đang nói láo... Vậy coi như xin lỗi."

Ông Nam đã bị điểm thông dụng bức cho điên rồi, nếu như không trả nổi tiền, cho dù ông từ nơi này đi ra ngoài, cũng căn bản không sống nổi!

Ở ngoài đối mặt với hắn mà nói còn không an toàn bằng nơi này.

Hắn gật đầu liên tục, bất quá là trả lời vấn đề, đương nhiên có thể!

Nam Tương Nhi coi như trấn định, nâng lên âm thanh nói: "Cha, nếu như không phải vì Nam Kính chúng ta sao lại ở chỗ này? Người đừng choáng váng, cậu ta làm sao có khả năng sẽ hảo tâm mà giúp chúng ta như vậy? "

"Tôi đúng là không tốt bụng như vậy."

Nam Kính lạnh lùng nhìn Nam Tương Nhi liếc mắt một cái, tỷ tỷ trên danh nghĩa này của cậu xác thực là có chút đầu óc, cùng Nam Ninh Nhi so ra cũng thông minh hơn nhiều, nhưng là bởi vậy, chính mình không ít lần bị cô trong bóng tối bắt nạt.

"Thẳng thắn mà nói đi, người đem các người nhốt ở chỗ này không phải tôi, theo ý của anh ấy là trực tiếp dụng hình lên các người, tôi nghĩ ở trên ti vi các vị cũng cũng không ít lần xem người của quân bộ làm sao đối xử với tù binh chiến tranh đi."

Bà Nam đột nhiên rùng mình.

Người khác không rõ ràng, nhưng bà lại rõ ràng a!

"Không được! Các ngươi không thể tra tấn!" Bà Nam thê lương kêu to.

Nam Kính khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: "Đương nhiên, chúng tôi dù sao đã từng là người một nhà, tôi cũng không huyết tinh bạo lực cùng máu lạnh vô tình như vậy, đơn giản liền để anh ấy đem các người giao cho tôi. Thẳng thắn nói đi, các người chỉ có hai lựa chọn —— cùng tôi làm giao dịch, hoặc là cùng anh tôi, nha, chính là vị nam nhân đem các người nhốt ở đây, trực tiếp câu thông."

Bốn người Nam gia tràn ngập cảnh giác nhìn Nam Kính, phảng phất như cậu là ác quỷ từ trong địa ngục bò ra ngoài làm người sợ hãi, nhưng trên thực tế, Nam Kính cũng không có làm gì.

Mà thời điểm như thế này, bọn họ tựa hồ không có bất kỳ cơ hội lựa chọn.

Chỉ là bà Nam trước sau không nghĩ ra, mười tám năm đều nơm nớp lo sợ nhẫn nhục chịu khó liền một câu oán giận cũng không dám nói Nam Kính, làm sao trong một đêm biến hóa lớn như vậy, tựa hồ còn trở nên so với trước đây nhạy bén thông minh hơn.

Rất đáng tiếc, bà Nam vĩnh viễn cũng sẽ không biết nguyên nhân.