Động tác của Daniel ngày càng dồn dập, khiến tôi gần như không thở nổi.
Từng sự va chạm của Daniel khiến tôi rơi vào cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột cùng của nɧu͙© ɖu͙©.
Tình cảnh hiện tại vô cùng đột ngột, nhưng tôi lại không hề chán ghét. Ngược lại, tôi cực kỳ xấu hổ khi bản thân hoàn toàn trần trụi trước mặt anh ấy.
Bản thân đang hưng phấn, bản thân đang rêи ɾỉ theo từng nhịp rút ra đâm vào, bản thân đang thở dốc trước một người đầy sự xa cách với bên ngoài, luôn khắc chế bản tính của chính mình.
Mọi suy nghĩ dư thừa nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại kɧoáı ©ảʍ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Bàn tay nam tính với những khớp xương rắn chắc bóp mạnh eo tôi, vô tình tạo ra những vết hằn đỏ.
Daniel ôm chặt thân thể tôi, dùng sức đâm sâu vào bên trong.
Phụt.
“Ưm!”
Một chất lỏng nhớp nháp mà nóng bỏng lấp đầy cơ thể tôi, mang theo sự tê dại như lìa hồn khỏi thân xác. Khoé mắt tôi run rẩy, từ tâm trí tới thể xác đều đi theo tiết tấu của Daniel.
“Đông Lam…” Daniel thì thầm bên tai tôi, giọng nói chứa đựng đầy tâm sự nặng nề không thể kể hết.
“…” chẳng biết tâm tình của tôi lúc này ra sao nữa, chỉ cảm thấy hỗn loạn và rối rắm.
Tôi cứ như vậy rơi vào tiết tấu của Daniel mà không thể từ chối.
Cơ thể của Daniel thật nóng,… và cả cơ thể của tôi nữa.
Daniel dùng ngón tay xoa lên bờ môi của tôi, đôi mắt nửa khép hờ dưới mái tóc hơi rối loạn.
“Anh Dan…” tôi chưa kịp nói hết câu, một nụ hôn lại chạm xuống môi.
Một nụ hôn ướŧ áŧ mang theo mùi hương của đối phương, xen lẫn pheremone nồng đậm như tuyết tùng và hoắc hương trộn lẫn vào nhau, bộc lộ sự táo bạo và phá vỡ nguyên tắc của đối phương.
Mọi thứ cứ nhấn chìm tôi từng chút một và không có điểm dừng.
Không biết từ lúc nào, tôi đã ngất lịm đi và chìm vào cơn mê man.
…
Ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống khung cửa sổ, khiến cho căn phòng vốn u tối trở nên sáng sủa và sức sống hơn.
Khi tỉnh dậy, tôi ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí.
Chỉ mới ngửi thôi đã cảm thấy đói bụng rồi.
Lần theo mùi hương, tôi bước tới căn phòng bếp, bắp gặp hình ảnh Daniel đang soạn đồ ăn ra bàn.
Rõ ràng việc làm này không phù hợp với địa vị của Daniel nhưng cảnh tượng lại đẹp mắt đến lạ.
“Em tỉnh rồi à, đánh răng rửa mặt rồi ra đây ăn sáng đi.” Daniel nhìn về phía tôi nói.
“…” tôi đang có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tôi chỉ có thể lặng lẽ làm theo lời của Daniel.
Lát nữa ăn sáng rồi hỏi chuyện cũng được.
Sau khi đánh răng rửa mặt, tôi ngồi xuống ghế trước đống đồ ăn sáng thịnh soạn.
Bánh mỳ kẹp trứng, thịt ba chỉ chiên, và một ít salad cà chua, còn có một ly cà phê sữa nóng đặt bên cạnh.
Daniel cũng có một phần ăn tương tự, ngồi đối diện với tôi.
“Ăn đi kẻo nguội.” Daniel nhìn tôi nói.
“Em biết rồi.” tôi bình tĩnh đáp lại.
Cắn một miếng bánh mỳ trứng, mùi vị rất vừa miệng, lòng đào vừa chín tới được chiên với dầu ô liu, bánh mỳ tươi vừa mềm vừa ngọt lịm, mọi thứ đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của tôi.
Chậm rãi thưởng thức bữa sáng, tôi mới đặt dao nĩa xuống, nhìn thẳng về phía Daniel hỏi “Ngày hôm qua em đã nghe anh giải thích vài lời, nhưng em vẫn thắc mắc…”
“Tại sao anh lại muốn hồi sinh em vậy chứ?”
“…” Daniel không đáp lại ngay, chỉ đặt cốc cà phê xuống bàn.
“Trận chiến với con quái vật hạng LS đó, không phải em đã chết rồi sao?”
“…” quả thật việc đó đã khiến cái tên Đông Lam chết trong mắt người khác, nhưng thật ra tôi chỉ cùng Hoắc Thế xuyên không tới thế giới tiểu thuyết gốc mà thôi.
Chẳng qua tôi không nghĩ một người lạnh nhạt về mặt tình cảm như Daniel lại làm ra loại chuyện này.
Cứ cho là tôi có mối quan hệ gần gũi với Daniel, thì theo lẽ thường anh ta sẽ không giúp đỡ tới mức hồi sinh tôi.
“Không phải cái chết luôn xảy ra xung quanh sao?” tôi lẳng lặng nhìn Daniel, không hiểu sao lại vô thức thở dài “Dù sao, chuyện ngày hôm qua… em sẽ coi đó là việc ngoài ý muốn.”
Daniel im lặng, cũng không phản bác lại lời nói của tôi.
Vụt.
Đôi mắt tôi chợt thấy một thứ vì đó lấp lánh.
Cảm giác này không đúng lắm.
Đội trên đầu không phải vương niệm đầy quyền uy, mà lại là vầng tinh tú chói loá nhất.
Giống như những chòm sao bên ngoài vũ trụ nhìn từ xa thật đẹp đẽ và lãng mạn, nhưng một khi đáp xuống một hành tinh nào đó, có thể tạo ra vụ nổ lớn dẫn tới sự hủy diệt.
Tôi đang hoa mắt sao?
Thứ đó đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Daniel, dù chỉ trong giây lát.
“Tuỳ em.” Daniel vẻ mặt điềm nhiên, anh ta rời khỏi bàn ăn, mang theo chén dĩa đã ăn xong tới bồn rửa.
“…” tôi vẫn chăm chú quan sát Daniel, thứ vừa xuất hiện khiến lòng tôi dâng lên nỗi bất an, nó còn đáng sợ hơn con quái vật hạng LS mà Daniel đang nuôi dưỡng.
Phải rồi, tôi vẫn chưa hỏi nguồn gốc của con quái vật đó.
Nhưng hiện tại, tôi không dám hỏi tiếp.
Nỗi bất an và sợ hãi vẫn đang quẩn quanh trong tâm trí.