Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn

Chương 182: Cyan route(1)

Giấc mơ là một lĩnh vực mà con người chưa thể khám phá hết, giống như vũ trụ rộng lớn đầy bí ẩn ngoài kia.

Phải chăng khi bước vào thế giới route mà Quốc Nam gọi là dịch vụ đặc biệt, phải chăng cũng là những giấc mơ tại thế giới tầng sâu trong nội tâm con người?

Tôi không quá am hiểu về những chuyện cao siêu như vậy.

Nhưng tôi hiểu được, bản chất sức mạnh của Cyan vừa kỳ dị vừa đáng sợ ở một phạm trù hoàn toàn khác với những thợ săn thông thường. Nếu như Viễn Minh, Hoắc Thế và Mạnh Gia đều sở hữu sức mạnh huỷ diệt và vật lý, thì Cyan lại thuộc lĩnh vực giấc mơ và tâm linh. Không có ai nhìn rõ bản chất của tôi hơn Cyan, vì em ấy đã sinh sống trong tâm trí và giấc mơ của tôi tận mười mấy năm.



“Anh Lam.” Cyan mỉm cười rạng rỡ, trên tay mang theo đồ ăn trưa và dụng cụ cắm trại “Em đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Tôi ngẩn người, trong đầu hiện lên ký ức của ngày hôm qua. Cyan đã hỏi dò tôi về việc nghỉ ngơi thư giãn tâm tình, tôi chỉ thuận miệng nói rằng muốn đi dã ngoại, không ngờ ngay ngày hôm sau em ấy đã chuẩn bị đầy đủ.

“Nhanh như vậy sao?” tôi kinh ngạc hỏi lại.

“Vâng, dù sao đây cũng là thế giới trong mơ mà.” Cyan thản nhiên đáp lại.

Phải rồi, Cyan đã đưa tất cả mọi người vào thế giới giấc mơ để thoát khỏi sự khống chế của hệ thống hoặc vận mệnh dẫn tới sự huỷ diệt.

“Được rồi, vậy đi thôi.” tôi mỉm cười đáp lại với Cyan.

Sau khi cho vật dụng vào túi không gian, Cyan lấy ra một chiếc xe moto cổ điển màu đen đem ra ngoài, còn tận tình đeo nón bảo hiểm cho tôi.

Rù rù…

Tiếng ga xe rồ lên, cơn gió thổi qua mặt dần tăng lên, cảm giác chân thực tới mức tôi không thể tưởng tượng đây là thế giới trong mơ.

Bầu trời lấp lánh đầy ánh sao, dù là ban ngày vẫn có thể nhìn thấy rõ. Chiếc xe băng qua đồng cỏ rộng lớn, chạy thẳng tới đường chân trời nối tiếp nhau bằng trí tưởng tượng kỳ diệu của con người.

Tôi chìm đắm vào cảnh tượng tuyệt đẹp, một lúc lâu không thể thoát ra được.

Vù vù…

“Tới nơi rồi.” Cyan khẽ mỉm cười, dừng xe lại trước một cây anh đào khổng lồ tới mức hai mươi người vòng tay cũng không ôm hết được.

Không, nó chỉ giống như cây anh đào. Khi một cánh hoa rơi xuống trước bàn tay, tôi nhận ra một cảm giác mềm mại như lông vũ hay sợi len, nếu nhìn kỹ cánh hoa màu hồng phấn được đan vào một cách tỉ mỉ.

Tôi chợt nhớ đến một kỹ năng thợ săn của Cyan, Hoàng Tử Mộng Mơ. Cảnh tượng trước mắt quả là không hổ thẹn với tên kỹ năng.

Mọi thứ thật sự rất thơ mộng! Tôi cảm thán trong lòng.

“Lần này là do em tưởng tượng ra hay của người khác nghĩ ra vậy?” tôi tò mò quay đầu hỏi Cyan.

“Để xem…” Cyan sờ cằm suy nghĩ, rồi nở nụ cười mỉm “Mỗi thứ một nửa.”

“Ồ…” tôi bật thốt đầy vẻ cảm thán, quả nhiên kỹ năng của Cyan đang ngày càng mạnh lên theo thời gian.

Tôi trải chiếc vải màu lam nhạt lên thảm cỏ tươi tốt, bày ra ly trà thảo mộc trong bình giữ nhiệt. Trong chiếc rổ được đan vá tinh xảo, Cyan lấy ra phần bánh mì kẹp thịt vô cùng thơm ngon, còn có bánh quy bơ và một ít salad bổ dưỡng.

Hạnh phúc của con người rất đơn giản, nhưng đôi khi lại cực kỳ khó khăn để đạt được.

Đồ ăn vẫn giữ được một tươi mới, không hề bị ỉu xuống khi để lâu ngày.

“Sau này em nên tạo thêm những cánh đồng lúa hay vài mảnh đất để trồng trọt nữa. Con người cứ hưởng thụ việc nghỉ ngơi và ăn uống sẽ dần trở nên nhàm chán thôi.” tôi vừa nhấm nháp đồ ăn vừa nói tiếp “Anh cũng có chút muốn vào nhà bếp nấu nướng rồi, toàn là ăn đồ có sẵn tuy tiện thật nhưng không trải nghiệm được cảm giác nấu nướng gì cả.”

“Được thôi, em sẽ lưu ý.” Cyan mỉm cười đáp lại.

Làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, tôi nghe thấy tiếng tinh linh vẫy gọi đã lâu không gặp. Trong thế giới giấc mơ cũng có tinh linh sao? Hay là một bất ngờ khác do Cyan tạo ra? Tôi âm thầm tự hỏi.

“Anh đi dạo xung quanh một lát, em cứ ngồi ở đây nhé.” Khi dùng xong bữa trưa, tôi đứng dậy rồi nói với Cyan.

“Vâng.” Cyan khẽ gật đầu.

Bước trên đồng cỏ rộng lớn, tôi đi theo âm thanh nơi tinh linh phát ra, như tiếng chuông gió êm tai nhẹ nhàng đung đưa.

Loạt soạt.

Tôi chợt nhìn thấy một chú thỏ chui vào hang sâu dưới gốc cây, cũng là nơi âm thanh tinh linh càng thêm rõ ràng.

Gì đây? Alice ở xứ sở thần tiên à?

Tôi không nhịn được sự tò tò mà nhảy xuống xem thử, cái hố này thật sự rất sâu, giống như tới tận cùng của lòng đất.

Bản thân tôi cũng không sợ độ cao sẽ nguy hiểm tới tính mạng khi rơi xuống, dù sao đây cũng là thế giới giấc mơ, vả lại sức mạnh của tôi vẫn còn ở đó.

Dù thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, các thợ săn vẫn có thể giữ lại năng lực của mình. Vì nguồn sức mạnh đó đã bám rễ và ăn sâu tận linh hồn, giống như vừa bẩm sinh đã có vậy.