Người đàn bà và người đàn ông chu cấp một khu chung cư cho cậu bé đó sinh sống.
Câu chuyện bắt đầu khi người đàn ông đã có vợ lại thèm khát người đàn bà phóng khoáng và rộng rãi với chuyện tìиɧ ɖu͙©. Mọi thứ đưa đẩy một cách tự nhiên, hai kẻ thèm khát sự cám dỗ cấm đoán đó không ngừng từ lần này tới lần khác, thế là người đàn bà đó đã mang thai.
Cậu bé được sinh ra và sống trong thân phận con riêng.
Sau này, người đàn bà kết hôn với một người khác, nhưng điều nực cười ở đây, chính là ả vẫn quan hệ với người đàn ông đã có vợ kia.
Cả hai đều là những kẻ khôn ngoan và gian xảo, vì vậy chưa từng bị người trong gia đình phát hiện.
Cậu bé đó cứ như vậy lớn lên và quan sát mọi thứ.
Cậu ta kinh tởm và chán ghét cha mẹ của mình.
Cậu ta chưa từng nói về họ với bất kỳ ai.
Bọn họ quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nhau ngay chính căn chung cư họ mua cho cậu.
Ngoài việc chu cấp phí sinh hoạt và tiền đi học, những gì họ dạy cho cậu là sự lừa dối và tìиɧ ɖu͙© ghê tởm.
Cậu chán ghét những kẻ nɠɵạı ŧìиɧ, những kẻ sa lầy vì tìиɧ ɖu͙©.
Cậu đã chọn con đường trở thành một thợ săn mạnh mẽ và tàn ác, thay vì để ý tới chuyện tình cảm lứa đôi và quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Không phải là cậu không làʍ t̠ìиɦ, bản năng và thể trạng của một Alpha vẫn đưa cậu vào những cuộc tình một đêm chóng vánh.
Có lần cậu ta làʍ t̠ìиɦ với thuộc hạ của mình, nhưng nó cũng không khác gì những kẻ ngưỡng mộ kia.
Một kẻ đã khiến cậu ngứa mắt vì sức mạnh khó chịu và tính cách giả tạo của nó.
Đều là Alpha, hắn ta lại đi quyến rũ những Alpha khác giúp đỡ mình, dây dưa không rõ từng người một, chơi đùa với tình cảm của bọn họ lại tỏ vẻ ngay thẳng và chính trực.
Cậu ta chán ghét và ghê tởm Viễn Minh đến thấu xương.
Tên đó không khác gì bản tính dối trá của cha mẹ cậu, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Vì sao mọi người luôn vây quanh hắn ta? Vì sao lại ủng hộ cho tên khốn dơ bẩn tằng tiện đó?
Thật ngứa mắt quá đi.
…
Tôi biết được quá khứ và hồi ức không mấy vui vẻ về gia đình của Hoắc Thế nhờ việc đọc tiểu thuyết, khi sống trong thân phận Đông Lam, tôi cũng chưa từng gặp mặt ba mẹ của cậu ta.
Có lẽ vì điều này mà cậu ấy đã chán ghét Omega, người khiến cậu ta sa lầy vào tìиɧ ɖu͙© trong sự kiện Thức tỉnh.
Khi biết được tôi là Omega, cậu ta nghĩ rằng tôi cũng đã vô tình cám dỗ và quan hệ tìиɧ ɖu͙© với một ai đó trong sự kiện Thức tỉnh.
Khi tôi có quan hệ mờ ám không rõ với Viễn Minh, cậu ta buông ra những lời phỉ báng thậm tệ và cay nghiệt.
Thật là một câu chuyện rối rắm.
Nhưng mà… nếu con người của tôi như những gì cậu ta phỉ báng và chế nhạo, tại sao cậu ta vẫn chấp nhận làm bạn với tôi?
Cậu ta canh chừng cánh cổng hạng L, đưa tôi tới Hiệp hội thợ săn, tặng vòng cổ choker bảo vệ tuyến thể, giới thiệu những người cùng chung tổ đội thợ săn của cậu ta, và bây giờ, làʍ t̠ìиɦ với tôi.
Một cảm giác tội lỗi và sợ hãi len lỏi trong trái tim tôi.
Tôi có đang hủy hoại cậu ta?
Tôi có đang trở thành một kẻ tồi tệ?
Không, không phải vậy đâu, tôi không đùa giỡn tình cảm của ai hết, cũng chưa từng chơi đùa và sa đoạ trong tìиɧ ɖu͙©.
Tôi muốn dừng lại, nhưng không biết nên dùng lý lẽ gì để nói với Hoắc Thế lúc này.
Hoắc Thế siết chặt lấy tôi, thâm nhập vào cơ thể tôi, hôn lên bờ môi của tôi, trong tư thế hoàn toàn tỉnh táo và kiên quyết.
Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong tâm trí rồi trôi đi, tôi sa vào mùi hương Pheromone bao bọc lấy thân mình.
Mặt trời đã khuất bóng, hoàng hôn buông xuống thành một màu đỏ rực, đầu óc của tôi lúc này có chút mụ mị.
Khi nghiêng đầu nhìn xuống, tôi thấy được hàng tá bαo ©αo sυ đã qua sử dụng xong bị vứt tá lả trên giường và sàn nhà.
Tôi hơi thương cảm cho người sẽ dọn dẹp căn phòng này.
Có lẽ tôi nên kêu Hoắc Thế dọn dẹp sơ qua, dù sao thể lực của cậu ta cũng dồi dào tới mức nơi đó của tôi muốn mất cảm giác luôn rồi.
À không đúng, nó vẫn còn cảm giác.
Tư thế này thật sự có chút quá đà.
Chúng tôi đã chuyển địa điểm từ giường sang ghế sofa.
Hoắc Thế đặt tôi ngồi trên đầu gối của cậu ta, nơi đó thì ngồi xuống ở thứ vẫn còn hưng phấn ngóc đầu.
Gương mặt của chúng tôi rất gần nhau, bất kể biểu cảm gì đều có thể hiện rõ.
Cậu ta kéo dãn lấy vòng choker trên cổ tôi, bên trong đã hằn đỏ vì những lần bị siết kéo trước đó.
“Xin lỗi nhé, lúc này tớ hơi quá đáng.” Hoắc Thế mặc dù xin lỗi nhưng vẻ mặt lại không hối lỗi chút nào.
“À… ừ…” tôi gật đầu một cách mơ hồ, đôi mắt nhìn xuống nơi đang thân mật.
!!!
“Cái thằng này, cậu chưa đeo bao kia!” tôi hoảng hốt la lên, đánh vào vai Hoắc Thế một cái. Bây giờ mới nhận ra nơi bị đâm vào có chút khang khác.
“Ờ, quên mất.” Hoắc Thế đáp lại rồi đột ngột cắn nát chiếc vòng choker.
“Cậu đang làm cái gì?” tôi hoảng hốt vùng vẫy, dự cảm bất an này là thế nào đây?
Hoắc Thế không trả lời câu hỏi của tôi mà lại nói chuyện khác.
“Chúng ta đều hai mươi tuổi rồi, nên kết hôn.” Hoắc Thế mỉm cười vuốt ve mái tóc của tôi “Đã làm thì nên chịu trách nhiệm đi, đừng nghĩ tới việc coi đây là chơi đùa.”
“Khoan tớ…” tôi chưa kịp lên tiếng phản bác thì bị Hoắc Thế dùng bàn tay bịt miệng, ánh mắt của cậu ấy vừa quyết liệt vừa độc ác.
Nó giống hệt như cách cậu ta nhìn nhân vật chính trong tưởng tượng của tôi.
“Tớ đã ngẫm nghĩ lại rất lâu, khi làʍ t̠ìиɦ với cậu, khi hôn cậu, tớ bị cuốn vào mọi thứ vì cậu. Rõ ràng tớ đã nhân nhượng cho cậu tới nhường nào, tại sao lại chọn điều này vậy? Cậu định coi bạn thân của mình là tình một đêm à? Hay là một khoảnh khắc sai lầm?”
Hai tay của tôi bị Hoắc Thế trói chặt trước ngực, cậu ta đã sử dụng vải rèm cửa để làm điều đó.
Lời mà Hoắc Thế nói như chạm vào chỗ đau của tôi.
Đó… đó là tất cả những điều tôi định làm sau khi việc này kết thúc, coi đó là tình một đêm hay đổ lỗi cho kỳ phát tình sai lầm.
Hoắc Thế đưa tay tôi vòng qua cổ cậu ấy, bản thân thì ôm chặt tấm lưng của tôi.
Lần này, sự gần gũi thân mật khiến tôi hoảng loạn, có một thứ gì đó khác với những lần đầu.
Điều này thật tệ.
Một cảm giác áp bức lan tràn khắp da thịt, Hoắc Thế đã sử dụng kỹ năng biến những nơi xung quanh thành thuộc địa của mình.
Đôi mắt đỏ rực như máu nhìn thẳng tôi.
Nhìn thấu sự buông thả và thiếu quyết đoán của tôi.
Tôi không thể di chuyển.
Khó thở quá!
Hai tay Hoắc Thế bóp chặt bắp đùi của tôi hạ xuống, còn thứ đó thì đẩy lên.
“A!” miệng của tôi không còn bị Hoắc Thế bịt lại nữa, nhưng tôi lại không nói nên lời nào vì sự thống trị của kỹ năng.
“Đừng có đi tìm ai nữa.”
Giọng nói nặng nề vang bên tai, tôi nhận ra điều gì đó đã tan vỡ.
Tôi đã chạm vào giới hạn của Hoắc Thế.
Ranh giới bạn bè.
Sự thoả hiệp và chấp nhận.
Lớp màn đỏ rực buông xuống và trói chặt tôi lại.