Đảo Dị Chủng

Chương 128

Thấy Bùi Yến giây trước còn quấn quýt lấy mình chớp mắt đã biến mất, Trương Diệu không kịp phản ứng nằm ngửa trên bãi cỏ mềm như nhung. Trương Diệu chống khuỷu tay gượng dậy, anh ngồi trên cỏ, lo điều đầu tiên là nhanh chóng an ủi phân thân bị Bùi Yến hành hạ kɧıêυ ҡɧí©ɧ sưng thật lâu.

Phân thân thẳng băng nóng rực, hai tay Trương Diệu bao bọc nó, anh khép hờ mắt quen tay tự xoa nắn an ủi, tốc độ lên xuống càng lúc càng nhanh, phân thân càng cứng sắp nổ tung. Mãi đến khi cao trào đẩy lên cao, không còn Bùi Yến ngăn cản, anh thở nhẹ khẽ rên, chất lỏng trắng phun ra từ đỉnh du͙© vọиɠ. Trương Diệu khép mắt sung sướиɠ thở hắt ra, tay còn lưu luyến chưa đã ghiền từ từ xoa phân thân nửa cứng trong dư vị cao trào.

Trương Diệu chợt nhớ ra điều gì, mở mắt tỉnh táo lại từ kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, bỗng thấy Bùi Yến lặng lẽ trở lại từ bao giờ, đang ngồi trước mặt anh, tay chống cằm hào hứng nhìn anh tự an ủi, ánh mắt hết sức chăm chú.

Trương Diệu giật bắn người ngửa ra sau, hỏi:

- Ông về từ bao giờ?

Bùi Yến liếʍ môi khô ráo, đáp:

- Mới rồi.

Bùi Yến không ngờ Trương Diệu một mình ngồi trên cỏ, rũ mi mắt, cắn môi dưới tự an ủi, bộ dạng mơ hồ đó quá gợi cảm hút hồn. Thân hình vạm vỡ săn chắc lõα ɭồ dưới ánh trăng, mỗi tấc da thịt mềm dẻo khỏe mạnh, vẻ mặt quyến rũ khêu gợi khi cao trào làm Bùi Yến càng rung động miệng lưỡi khô khốc. Bùi Yến khom người lao vọt tới gần Trương Diệu đang định bò dậy, hắn như động vật vồ mồi nhanh chóng đè anh ngã xuống bãi cỏ.

Trương Diệu mới giải phóng xong người còn hơi mềm, bị Bùi Yến lao mạnh vào không kịp cảnh giác lại tiếp tục ngã xuống đất.

Trương Diệu thấy mắt cá chân đang bị Bùi Yến kéo giang ra hai bên, anh sốt ruột quát:

- Mợ nó, ông muốn gì nữa!?

Trương Diệu cố gắng khép hai chân lại nhưng về sức lực thì Bùi Yến luôn mạnh hơn anh một chút, đôi chân thon dài không thể khép vào bị hắn mạnh mẽ bẻ ra hai bên, lộ ra vị trí dưới thân mà hắn luôn khát vọng được tiếp xúc, ngắm nhìn.

Trương Diệu chưa từng bày ra thân thể trần trụi hoàn toàn trước mặt người khác, bây giờ còn trong rừng hoang vắng. Thấy Bùi Yến cúi đầu nhìn khe mông của mình, Trương Diệu vội giơ tay che thân dưới, cố gắng vùng vẫy khép hai chân bị Bùi Yến mạnh mẽ nắm chặt.

Bùi Yến thấy Trương Diệu cứ giãy dụa làm hắn không thể xem tỉ mỉ, thế là móc ra dây leo mềm dẻo đã tiện tay mang về. Hắn trói cổ tay Trương Diệu đang cố ngăn không cho hắn ngắm cảnh đẹp, cầm hai chân Trương Diệu cố đá hắn ra hòng khép chân lại, hắn bẻ đôi chân sang hai bên cột lại bằng dây leo.

Thoáng chốc đôi chân Trương Diệu bị Bùi Yến trói cố định, đùi và cổ chân bị dây leo màu xanh sẫm trói sát vào nhau. Chân bị trói không thể đá đạp Bùi Yến hay cục cựa trốn đi, Trương Diệu nổi khùng, chơi thế này là quá lố rồi!

- Bùi Yến, tổ cha nhà ông! Thả tôi ra!

Trương Diệu định dùng răng cắn đứt dây leo trói tay mình, Bùi Yến thấy thế kéo tay anh ghì chặt trên đỉnh đầu buộc anh phải dừng lại. Hai chân bị trói banh ra vẫn ngoan cường muốn khép chặt lại bị Bùi Yến đẩy ra. Trương Diệu cảm giác toàn bộ của mình lõα ɭồ trước mắt Bùi Yến, làm lòng anh bối rối, bất an cố gắng vùng thoát.

Bùi Yến không vừa lòng Trương Diệu cứ cục cựa chống đối, khuôn mặt hắn rõ ràng là đàn ông trưởng thành lại lộ biểu tình trẻ con bất mãn bĩu môi:

- Ngươi đã hứa làm, không trói lại ngươi sẽ nhúc nhích.

Trương Diệu gần sát mặt Trương Diệu, liếʍ mặt anh an ủi ý bảo ngoan ngoãn yên lặng đi.

Không vùng thoát được, Trương Diệu nhìn Bùi Yến lại cúi đầu nghiên cứu dưới thân bị hắn cưỡng ép banh ra, anh bắt đầu thấy căng thẳng. Tại sao anh bị cái tên người rừng này làm chật vật như bây giờ?

- Làm cái đầu ông, thả ra! Muốn làm phải là tui đè ông!

Bùi Yến nghe Trương Diệu la thì thuận miệng đáp ngay:

- Ta thích vào trong ngươi, ôm ngươi hơn.

Người đàn ông trước mắt hắn vạm vỡ xinh đẹp, mùi thân thể hấp dẫn, chỉ có ôm người vào trong ngực, kết hợp làm một thì hắn mới thật sự thỏa mãn. Bùi Yến vô cùng khao khát ôm Trương Diệu, để anh chỉ thuộc về mình hắn mà thôi.

Bùi Yến xoay tư thế Trương Diệu thành nâng mông chĩa lên trời để hắn dễ nương ánh trăng xem kỹ hơn. Bùi Yến cúi đầu xuống quan sát thật kỹ, Trương Diệu vẫn cố gắng khép hai chân nhưng lại bị hắn banh ra, kéo căng khe mông. Phía sau 'cậu nhỏ' của Trương Diệu một chút là lỗ nhỏ căng thẳng co rút, chắc đây là nơi hắn sẽ tiến vào? Bùi Yến nhìn chăm chú vị trí xấu hổ co chặt lại vì bị lộ trước tầm mắt người. Bùi Yến vươn ngón tay tò mò chạm vào nó.

Trương Diệu cảm giác có ngón tay đυ.ng vào nơi chính anh chưa từng chú ý kỹ, anh phản xạ căng cứng thớ thịt.

Trương Diệu nghiến răng cảnh cáo Bùi Yến, đây là cách duy nhất hiện giờ anh có thể chống cự:

- Bùi Yến, dừng tay!

- ...

Bùi Yến không rảnh đáp trả Trương Diệu, bây giờ hắn hoàn toàn bị lỗ nhỏ dụ người dưới thân hấp dẫn. Hắn cảm giác đút tay vào hơi khó khăn, cái lỗ khép chặt cố gắng bài trừ quân địch, ngón tay mới thò vào nửa cây đã bị thít chặt là biết bên trong khít chật nhỏ hẹp cỡ nào. Nhưng chạm vào nhiệt độ cực nóng, cảm giác mềm mại khiến Bùi Yến tin rằng nếu vùi vào trong sẽ tuyệt vời đến nhường nào.

Bùi Yến xé nát mảnh lá không độc có chất lỏng trơn trượt mà hắn vừa hái, chất lỏng dính đặc nửa trong suốt chảy ra. Đầu ngón tay chấm chút chất lỏng rồi đẩy vào trong lỗ.

Vị trí bí ẩn trên thân thể bị chất lỏng lạnh lẽo trơn dính xâm nhập, Trương Diệu giơ hai tay không còn bị Bùi Yến ấn chặt, anh muốn dùng khuỷu tay và bả vai lật người lại rời xa Bùi Yến hưng phấn thăm dò. Nhưng Bùi Yến không quan tâm Trương Diệu cố vùng vẫy tiếp tục đẩy ngón tay vào cơ thể anh, càng nhiều chất lỏng lạnh lẽo trơn trợt dọc theo ngón tay không ngừng ra vào bị đẩy vào người anh.

Trương Diệu muốn bò đi, cuối cùng anh thành công lật người nằm sấp. Trương Diệu chỉ muốn trốn nhưng không hay biết anh quỳ sấp đưa lưng hướng Bùi Yến càng tiện cho hắn hành động. Bùi Yến chỉ cần túm một cái chân bị trói của Trương Diệu là anh hết bò xa được. Bùi Yến nhìn Trương Diệu đưa lưng quỳ sấp hướng mình, tư thế chổng mông khiến lỗ nhỏ hấp dẫn càng lộ rõ giữa khe mông, hắn bỏ thêm một ngón tay vào khuếch trương. Vì có nhiều chất lỏng trơn rót vào trong nên hai ngón tay của Bùi Yến thuận lợi đút vào người Trương Diệu, khi đầu ngón tay đi vào càng cảm nhận bên trong cơ thể tuyệt vời biết bao. Đường hầm khít chặt bao bọc ngón tay Bùi Yến, cảm giác ấm mềm khiến dưới thân hắn căng cứng hơn, động tác khuếch trương trở nên vội vàng. Khi mấy ngón tay dễ dàng ra vào lỗ nhỏ mềm mại của Trương Diệu thì Bùi Yến chợt nghe tiếng rêи ɾỉ.

Bùi Yến gần sát bên tai Trương Diệu thì thầm:

- Có cảm giác?

Bùi Yến liếc nhìn phân thân phía trước của Trương Diệu vì động tác hắn làm mà kích động lại cứng lên. Bùi Yến chợt hiểu ra điều gì, ngón tay hắn đút vào vị trí mới nong ra, đâm khuấy mấy cái. Trương Diệu rùng mình, anh cắn môi ngăn lại tiếng rên sắp tràn ra.

Bị Bùi Yến đè ra khuếch trương thân thể làm Trương Diệu thấy hết sức mất mặt, mới chỉ có ngón tay ra vào mà anh đã hưng phấn nhường này, anh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào ngước nhìn đời nữa.