Editor : Bé.
Beta: Đào
***
Không khí nặng nề và u ám như keo nước u đọng, vài giây ngắn ngủn lại dài dằng dặc như mấy thế kỷ.
Cả người Tạ Tư Dương ngây dại, không biết là do bị Tân Thành Khuyết kéo đau hay là nguyên nhân nào khác, môi hơi hơi phát run.
Cô không nói gì.
Tân Thành Khuyết lại đứng trước mặt cô, nhiệt độ nóng rực truyền đến cơ thể.
Hắn che khuất hơn phân nửa ánh đèn, cặp mắt đen như mực kia đang bị lửa giận thiêu đốt, đường nét trên khuôn mặt ngày càng cứng rắn, hắn ta bất đắc dĩ và tức giận hỏi cô: “Nói đi! Tại sao lại đỏ như vậy?”
Tạ Tư Dương nhắm mắt.
Những hình ảnh trong trí nhớ ngay tức khắc như thủy triều vọt tới, đánh cô đến mức chật vật bất kham.
“Nói đi! Thằng đó có quan hệ gì với em!” Tân Thành Khuyết tức giận đến tối tăm mặt mũi, hắn mạnh mẽ lột qυầи ɭóŧ cô ra, không hề kiên nhẫn như lúc đầu, tiểu huyệt còn chưa đủ ướt thì đã bị côn ŧᏂịŧ đáng sợ đâm mạnh vào trong.
“Tên họ Lục kia cũng làm em như vậy sao? Hử?”
Đường vào khô khốc rất nhanh đã tiết ra chất nhờn, liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ thô to, hắn gắt gao nâng mông cô lên, lòng bàn tay dùng lực, mỗi lần va chạm vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hoàn toàn không màng đến tiếng khóc cầu xin của cô.
Cao trào không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, xụi lơ trên giường, bầu sữa cùng chỗ eo bụng đều có vết sưng đỏ khác nhau, tiểu huyệt bị chà đạp quá mức mà co rúm lại, chất lỏng hoà với tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng giọt từng giọt chảy xuống.
Vừa da^ʍ mĩ vừa đáng thương.
Nhưng Tân Thành Khuyết chẳng có chút mềm lòng nào. Đáy mắt hắn đen đặc không rõ, oai phong lẫm liệt bước xuống, đứng ở mép giường nhìn cô hồi lâu.
Sau một lúc, hắn trở lại trên giường, từ sau lưng ôm lấy cô, dùng môi lưỡi nóng bỏng hôn lên vết sẹo sau lưng cô.
Hai chân lại một lần nữa bị tách ra, côn ŧᏂịŧ hắn lại đi vào, không thèm đợi cô thích ứng đã đâm lấy đâm để. Mỗi lần cú thúc đến tận cùng mới thôi, tựa như muốn nghiền cô thành nát vụn.
“Tạ Tư Dương, đời này em chỉ cần ở bên cạnh tôi, không được phép tìm thằng đàn ông khác.” Trong tiếng thở dốc, giọng nói Tân Thành Khuyết vừa điên cuồng vừa nóng nảy: “Cũng không được phép yêu bất kỳ ai khác, nhìn cũng không được!”
Cuối cùng tiểu huyệt kiều nộn chịu không nổi, chất lỏng bị đảo lộng văng khắp nơi, hắn mới bắn vào thật sâu bên trong thân thể cô.
Bắn tinh xong hắn cũng không lập tức rút côn ŧᏂịŧ ra mà chôn vào cái động mềm mại. Khi cúi đầu hôn lên những sợi tóc rối bời, tiếng nói ẩn nhẫn của Tân Thành Khuyết mang theo run rẩy: “Ngoan, nau cắt đứt với nó đi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt. Em không cần vứt….” Âm thanh dần dần nhỏ lại.
Không cần cái gì?
Tạ Tư Dương mở mắt ra, lẳng lặng nhìn người đàn ông quanh thân toàn là lệ khí trước mặt.
Tiến thêm một bước có lẽ là vực sâu vạn trượng, cũng có thể là giải thoát hoàn toàn. Thật ra cô vẫn luôn biết đến.
Chẳng qua là do cô quá mức mềm yếu.
Một mặt muốn giấu mình vào vỏ ốc, cho rằng không tự động đối mặt thì có thể bình yên vô sự ngày nọ qua ngày kia.
Đôi môi Tạ Tư Dương ngập ngừng, giờ khắc này trái tim như lặng yên. Cô dùng toàn bộ dũng khí mới ép được bản thân nhìn thẳng vào Tân Thành Khuyết.
Lông mày, khóe mắt và đường cong khuôn mặt hắn đều sắc bén và rất hung hãn, thân hình cường tráng, đĩnh bạt, khi thật sự nổi điên lên thì chẳng có mấy ai ngăn cản nổi. Nhưng hắn cũng có niềm tự hào và kiêu hãnh của mình, một người đàn bà đã bị nhúng chàm thì hắn sẽ không thèm.
Đó là khi chấp niệm của hắn đối với cô vẫn chưa sâu đậm….
Môi răng Tạ Tư Dương run lẩy bẩy, áp xuống nỗi sợ hãi không tên, nghĩ thầm: Đến nước này rồi, cô nói ra lời này là tốt cho cả hai.
Cô ngẩn ngơ mà nhìn Tân Thành Khuyết, hơi hơi hé miệng: “Tôi….”
Nhưng mà lúc này Tân Thành Khuyết lại dựa sát vào, mặt mày tựa như mưa rền gió dữ, tay trực tiếp ấn vào miệng huyệt kiều nộn của cô, giọng nói âm u: “Em thủ da^ʍ?”
***
Đào: Khúc mà chị nữ 9 ịch với anh Khuyết là đang hồi tưởng lại nha, chứ chưa ịch ạc gì đâu :)))