Editor : Bé.
Beta: Đào
***
Tân Thành Khuyết biết Tạ Tư Dương muốn nghe cái gì, cho nên lúc nói lời này của hắn vừa dịu dàng vừa khẩn thiết, ngay cả tiếng thở hổn hển cũng cố tình kìm nén lại giữa răng môi.
Quả nhiên, cô không còn run như cầy sấy nữa.
Qua một lúc, âm thanh cô mang theo chút buồn: “Anh rút tay lại trước đi.”
Tân Thành Khuyết muốn cười. Dường như hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng hiện tại của cô.
Đôi mắt đẫm sương, ướŧ áŧ dầm dề, chóp mũi hơi hồng hồng, nhìn như thật sự bị hắn cưỡng bức vậy. Tuy ngoài miệng nói là không cần nhưng chỗ kia lại vô cùng ẩm ướt. Dâʍ ŧᏂủy̠ thuận theo tiểu huyệt phấn nộn chảy ra, tạo thành một vệt nước nho nhỏ trên lớp qυầи ɭóŧ.
Tân Thành Khuyết cực kỳ nhẫn nại mà nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Hắn đã nhịn đến cực hạn, chỗ kia đã cứng đến mức muốn nổ tung.
Rõ ràng chỉ cần đâm vào là có thể nghe được âm thanh cô rêи ɾỉ.
Nhưng nó không đủ. Một chút cũng không đủ.
Hắn bắt đầu từ phía sau ngậm lấy đầu nhũ đã đỏ lên của cô, môi răng cẩn thận liếʍ cắn, đồng thời tay cũng bóp chặt lấy núm nhỏ, thô bạo mà xoa bóp.
Có vẻ như đυ.ng đến chỗ mẫn cảm nào đó, cô tức khắc nức nở một tiếng, giật bắn như một con mèo, bị anh đè lên cửa.
Nhìn đi.
Đồng tử Tân Thành Khuyết tan rã. Hắn hoảng hốt mà nghĩ, cô chắc chắn đã ướt nhẹp, đầṳ ѵú đã cứng như vậy rồi cơ mà.
Tiếng thở dốc ái muội tràn ngập giữa hai người.
Tạ Tư Dương có thể cảm nhận được vật cứng giữa hai chân ngày càng nóng, cho dù là cách một tấm vải cũng có thể cảm nhận được mạch đập của nó.
Hai cái đùi cô mất khống chế mà run nhè nhẹ, chẳng màng đến lớp quần áo đang che chắn, cô dùng sức nắm lấy bàn tay trước ngực, có chút tức giận: “Anh đủ chưa hả?”
L*иg ngực Tân Thành Khuyết phập phồng, trong cổ họng đã cằn cỗi đến mức tận cùng, hắn cắn lỗ tai cô: “Cho tôi nắn bóp xíu được không?” Giọng nói hắn mang theo khát vọng: “Ngực nhỏ quá, tôi xoa nó một chút nha?”
Thật ra không phải như vậy, ngực cô rất mềm, no đủ đến nỗi một tay hắn cũng khó mà khống chế được.
Hắn còn nhớ rõ cảnh tượng lần trước côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ làm bộ ngực cô.
Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng ra vào giữa hai bầu sữa cô.
Tân Thành Khuyết ngửa đầu thở dốc, côn ŧᏂịŧ giấu trong quần cũng không hề có quy luật cọ, đâm, ma sát vào người cô.
Tay bị cô cố gắng kéo ra ngoài.
Toàn thân Tạ Tư Dương mềm nhũn, nhưng cô thật sự rất giận. Cô không chút nghĩ ngợi, hung hăng cúi đầu cắn vào cánh tay anh.
Tân Thành Khuyết không tránh.
Thậm chí hắn còn không có động tác gì, chỉ ấn cô vào l*иg ngực mình, để mặc cô cắn.
Cho đến khi Tạ Tư Dương nếm được mùi máu tươi trong miệng.
Lông mi cô run rẩy, nhìn dấu răng trên cánh tay kia.
Tân Thành Khuyết lại nhìn cô, con ngươi đen đặc, giấu giếm một sức mạnh muốn bùng nổ, âm thanh lại dịu dàng như đang thương lượng với cô: “Cắn đủ chưa?”
Tạ Tư Dương giật mình.
Sau đó cổ tay cô bị ấn xuống, nhẹ nhàng, cả người bị lật lại.
Thân thể cao lớn của Tân Thành Khuyết đè lên cô, hơi thở nóng bỏng tiếp xúc với tầng vải vóc, tê dại thiêu đốt da thịt, máu rồi đến cả tim.
Tạ Tư Dương ngẩng đầu, thấy sự nóng bỏng nơi đáy mắt hắn, cao giọng tuyên thệ: “Nghĩ sao đủ.”
Tiếp đến hắn kéo áo cô lên, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú cô.
Tạ Tư Dương muốn điên rồi, không kìm nén được tuyến lệ chảy ra, duỗi tay đẩy hắn ra, sau đó đấm vào bả vai.
Tân Thành Khuyết lại sừng sững bất động.
Hắn dường như dùng sức, liếʍ láp, mυ'ŧ vào, nuốt ực, tiếng nước tấm tắc rung động, khuôn mặt tuấn tú chôn vùi vào bầu vυ' âu yếm gặm cắn từng chút một, tay lớn nắn bóp khuôn ngực không ra hình dạng.
Một lúc sau, hắn hung hăng mυ'ŧ đầṳ ѵú mới miễn cưỡng đè nén dòng máu nóng đang sôi trào trong cơ thể, hô hấp dồn dập, ngẩng đầu nhìn vυ' cô.
Hình dáng rất đẹp, phía trên chi chít dấu đỏ, vừa nhìn liền biết vừa mới bị mạnh mẽ chà đạp.
“Thật là đáng thương, sao lại bất cẩn thế chứ.” Hắn nhẹ giọng nói.
Tạ Tư Dương tức run người, mới kéo được áo xuống thì bên dưới lại bị giữ lấy.
Tân Thành Khuyết đè cô xuống, duy trì một tư thế kỳ lạ, đầu gối chậm rãi cọ sát chỗ kia của cô. Cánh hoa vốn dĩ ẩm ướt, khi bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn thì phun ra một chút chất lỏng.
“Để tôi nhìn tiểu huyệt này cái nào.” Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đẫm lệ dâʍ đãиɠ của cô, tay vẫn không chịu buông tha chui vào bên trong sờ ngực cô, hôn cô một cái, an ủi cô nói: “Anh chỉ nhìn thôi, đảm bảo không làm bậy đâu.”
Lời đảm bảo này hiển nhiên không có chút uy tín nào đáng nói. Tạ Tư Dương không biết cố gắng mà phát ra tiếng nức nở: “….Không được.”
Nhưng mà tay hắn đã thò vào quần cô, qυầи ɭóŧ của cô bị lột sạch sẽ.
Đúng như hắn nghĩ, tiểu huyệt thật xinh đẹp, chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt ướt đẫm, có thể đi vào.
Nhưng sống lưng Tân Thành Khuyết lại căng thẳng, kìm chế gân xanh nổi lên trên cánh tay rắn chắc. Trong lòng một trận lửa giận, bóp eo Tạ Tư Dương: “Sao nơi này lại đỏ như vậy hả?”
***
Đào: Mé toang rồi chị ơi, kiểu này liệt giường với anh Khuyết :)))