Editor : Bé cưng của Đào.
Beta: Đào chồng của Bé – chậu đã có hoa xin đừng đập chậu cướp bông :(((
***
Đôi môi Tạ Tư Dương hơi hơi run rẩy. Hình dáng của người đàn ông trước mắt vừa rõ ràng vừa sắc nét, bởi vì dựa sát vô cùng nên có thể nhìn thấy tia lửa ẩn sâu trong đôi đồng tử kia. Áp lực cùng khắc chế, mang theo một sức mạnh to lớn khiến tủy sống cũng phải run rẩy, như thể giây tiếp theo sẽ phá tan l*иg giam.
Lục Quân hiểu lầm rồi!
Sự nhận thức này đối với cô mà nói quả thực là sét đánh giữa trời quang.
“……Không phải.” Âm thanh Tạ Tư Dương run run, nói: “Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ là….”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Cô không nói được nữa, ánh mắt hoảng sợ mà nhìn anh.
Trong không khí nóng rực, vật cứng giữa hai chân anh đã thức tỉnh, chặt chẽ khăng khít đỉnh vào người cô.
Đương nhiên Tạ Tư Dương biết đó là cái gì.
Tại sao lại như vậy….
Lục Quân cúi đầu nhìn cô, chóp mũi tới gần rồi lại kéo ra một khoảng cách nhỏ: “Chỉ là cái gì cơ?”
Hơi thở anh bình tĩnh, đôi môi mỏng không hiểu sao lại toát ra vẻ lạnh lùng cấm dục, chỉ có khóe mắt hơi đỏ lên và chất giọng mới lộ ra du͙© vọиɠ khó nói thành lời: “Chỉ là tùy tiện nói ra thôi, phải không?”
Tạ Tư Dương rất muốn gật đầu. Nhưng ánh mắt Lục Quân ngày càng thâm trầm.
Cô thấy đôi môi mỏng của anh đóng mở, nhẹ nhàng nói một câu.
Câu nói kia thật nhẹ, ngay cả khi bọn họ ở gần nhau như vậy, cô cũng phải nhìn khẩu hình miệng của anh để đoán.
Đó là…
“Tôi tin rồi.”
Ngay sau đó, anh cúi người, giống như ác ma mà hôn lấy môi cô, lòng bàn tay run run thâm nhập vào từ vạt áo, sờ eo cô.
Chậm chạp không dám tiến thêm một bước.
Như thế này đã đủ dọa người rồi.
Tạ Tư Dương “ưm ưm” đẩy anh, muốn quay đầu chạy trốn nhưng bị đè ở trên ván cửa, đầu lưỡi bị liếʍ mυ'ŧ đến tê dại.
Anh ngăn đôi tay lộn xộn của cô lại, tùy ý nhấm nháp vị ngọt giữa môi lưỡi. Qua hồi lâu, cuồng phong bão tố mới từ từ hòa hoãn lại, anh thân mật cọ khóe môi cô.
Như lại quay về làm một Lục Quân văn nhã vô hại.
Chân Tạ Tư Dương đã mềm nhũn, con ngươi cũng không biết cố gắng mà bịt kín một lớp sương mù. Cùng lúc đó, câu trả lời trong đêm rối như tơ vò mang theo cảm xúc lạ lùng trong l*иg ngực sắp trồi ra khỏi mặt đất.
Là, yêu sao?
Bởi vì yêu, nên mới đối xử với cô như vậy.
Khi cô đang thất thần, Lục Quân đã cởi bỏ nút áo ngực của cô, bàn tay to lớn bao bọc lấy đầu nhũ.
Xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay cùng con ngươi vì hoảng sợ mà ướt dầm dề kia của cô mơ hồ khiến hắn sa vào.
Hiện giờ, cô đang thanh tỉnh. Không khí khô nóng.
Lục Quân đột nhiên vùi đầu vào bầu ngực cô hôn lấy hôn để, cuối cùng mới ngậm lấy đầṳ ѵú đã cương cứng, mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ. Một tay khác trút đi làn váy cô.
Loại thân mật này tức khắc làm Tạ Tư Dương tỉnh táo lại.
Không được!
Cô không thể làm thế với Lục Quân!
Nhưng mà cả hai tay và hai chân cô đều bị kìm kẹp, chạy thoát đã là điều viển vông, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở dưới môi lưỡi hắn.
Lòng bàn tay Lục Quân sờ đến qυầи ɭóŧ cô, cọ cọ với biên độ rất nhỏ.
Anh than thở: “Ướt rồi.”
Tạ Tư Dương kẹp chặt hai chân. Một loại cảm giác xấu hổ tràn ngập tâm can.
Cô khóc lóc, trong giọng nói mang theo một loại ủy khuất không thể diễn tả: “….Tôi không để anh vào được….” Cho nên anh đừng có mà làm xằng làm bậy.
Lục Quân mân mê đôi môi cô, “ừ” một tiếng, động tác ở tay chưa từng dừng lại, vẫn dọc theo qυầи ɭóŧ mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Sự ngứa ngáy rất nhỏ nhưng rõ ràng, cả người cô run lẩy bẩy.
“Anh đi ra ngoài.”
“Được.”
Lại là một tiếng trả lời rất đứng đắn, nhưng lúc này đây, Lục Quân trực tiếp chặn ngang, bế cô lên, phóng đến giường.
Anh cởϊ qυầи lót cô ra, đôi tay khô ráo ấm áp trực tiếp tách chân cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ của khách sạn, hoa huyệt của cô hoàn toàn lộ ra, hiện trước đáy mắt anh.
Chỗ đó đã ướt nhẹp, rối tinh rối mù.
“Tôi muốn hôn em.” Lục Quân nói.
Anh ngước mắt nhìn chằm chằm Tạ Tư Dương, trái tim loạn nhịp, như đang đợi một đáp án trễ nải.
***