Ở bãi sông không an toàn, bà để Giang Hân ở trên bờ chơi, một mình nhấc chậu gỗ xuống sông giặt quần áo, vừa giặt vừa lẩm bẩm mắng Ninh Hương, mở miệng lại một câu thứ cặn bã.
Mắng tới mắng lui đến khi giặt xong quần áo, trong lúc bê chậu chuẩn bị lên bờ lại trượt chân một cái, cả người và chậu rơi tõm xuống sông.
Nghe thấy tiếng, Giang Hân chạy đến xem, chỉ nhìn thấy bà đang vùng vẫy dưới sông, đứa trẻ còn nhỏ không dám xuống dưới, vội vàng hét lên: “Có ai không, bà con rơi xuống sông rồi!”
Tiếng hét của nó quả thật gọi đến được ba người phụ nữ, đều là người trong thôn, họ vội vàng chạy đến bờ sông kéo người lên, ai nấy cũng đều bị dọa đến tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Lý Quế Mai ngồi trên bờ ho sặc sụa, rất lâu sau mới bình thường trở lại. Chậu quần áo của bà cũng được người ta vớt lên giúp, giữa sông vẫn còn có chiếc thuyền đang giúp bà vớt nốt quần áo.
Người phụ nữ giúp vớt chậu đến vỗ vỗ lưng cho bà, thấy bà không ho nữa, chỉ coi như lo bò trắng răng, nói: “Ôi chao, bà cũng lớn tuổi rồi, sao còn tự mình ra sông giặt quần áo thế? Con dâu nhà bà đâu rồi?”
Vừa mới mắng con dâu suýt chút nữa bị chết chìm, uống không ít nước sông, bây giờ lại nhắc đến con dâu, Lý Quế Mai tức đến muốn nôn, thở gấp nói: “Cái thứ cặn bã ấy... cái thứ cặn bã ấy... về nhà mẹ đẻ rồi.”
Người ta biết Ninh Hương về nhà mẹ đẻ rồi, lại càng tò mò: “hai ba ngày rồi mà vẫn chưa về à?”
Lý Quế Mai đưa tay vuốt đi nước đọng trên mặt, “Chả thế thì sao? Nóng tính thật nhỉ, còn muốn tôi đây đến tận nơi mời cô ta về đấy à?”
Ba người phụ nữ thấy Lý Quế Mai ướt sũng cả người, vội vàng đỡ bà dậy, để bà về nhà thay quần áo khô. Trên đường về còn nghe bà lẩm bẩm chửi Ninh Hương không thôi.
Lý Quế Mai về đến nhà lau khô tóc, thay bộ quần áo, tức giận trong lòng mới vơi đi vài phần. Người ta thấy bà bớt giận rồi, nhân cơ hội nói với bà: “Bà một người trông ba đứa trẻ có dễ dàng không? Chi bằng đi về bên đó dỗ dành một chút cho nó quay về, tức giận mãi thế làm gì? Bà nói xem có đúng không?”
Lý Quế Mai nghe xong câu này lập tức giận đến trợn tròn mắt: “Bảo tôi đi dỗ nó về, nằm mơ đấy à? Nó là thứ gì chứ, Giang Ngạn không cẩn thận đẩy một cái đã giận dỗi như thế rồi. Tôi mà đi đón nó về, sau này có không chừng còn trèo lên đầu tôi ngồi. Nó có thể làm con dâu nhà họ Giang đã là may mắn tám kiếp nhà nó rồi!”
Người ta khuyên nhủ bà: “Ôi chao, không phải là vì có người giúp bà làm việc sao? Từ trong nhà từ trong ra ngoài nhiều việc như thế, còn có ba đứa trẻ Giang Ngạn cần chăm sóc, một mình bà có xoay sở được không?”
Lý Quế Mai nhẫn nhịn suy nghĩ một hồi, hai ngày nay đúng thật bận bịu không ít. Ninh Hương vừa đi, toàn bộ mọi việc đều rơi vào tay bà. Nếu không phải không có ai giặt quần áo, hôm nay bà cũng không bị trượt chân xuống sông, uống cả một bụng nước rồi.
Giang Hân dường như nghe hiểu lời người lớn nói, đứa trẻ ôm lấy chân Lý Quế Mai nhẹ giọng nói: “Bà ơi, hay là đi gọi cô ta về đi. Gọi về thì có người nấu cơm giặt giũ cho chúng ta rồi.”
Thật ra làm gì chỉ có giặt giũ nấu cơm, còn cả trồng rau, còn cả chăn nuôi gia súc, có chuyện gì là không cần sức người? Hai ngày nay Ninh Hương không ở nhà, đừng nói đến người, ngay cả đàn lợn và con gà mái đang đẻ trứng trong chuồng của nhà họ Giang cũng không được ăn ngon.
Hồ Tú Liên ăn một miếng cơm, “Nó không có nơi ở, tự nhiên sẽ quay về thôi. Bây giờ nó có phòng chăn nuôi để ở, không biết còn lì được đến lúc nào. Nếu còn không về nhà họ Giang, nhà chúng ta ở đại đội Điềm Thủy sắp sửa biến thành trò cười rồi biết không?”
Ninh Lan vẫn nhỏ giọng đáp: “Nhưng nếu chị ấy cứ ở phòng nhân giống không chịu về thì sao ạ?”
Hồ Tú Liên nghe xong liền bị sặc cơm, trừng mắt nhìn Ninh Lan: “Con cũng chọc tức mẹ đúng không? Nếu nó không về thì muốn như thế nào? Nếu ly hôn với Giang Kiến Hải thật, sau này nó còn gả được cho ai nữa? Mặt mũi nhà chúng ta còn bày biện được ở đâu? Phu nhân xưởng trưởng không muốn làm, tái hôn thì muốn gả cho loại người gì?”
Ninh Lan cũng không hiểu được suy nghĩ của Ninh Hương, cô cảm thấy với điều kiện của Ninh Hương, quả thực là thiệt thòi cho Giang Kiến Hải. Đương nhiên cô không nghĩ rằng làm mẹ kế người ta là điều tốt, nhưng Ninh Hương quả thật tìm không được ai điều kiện tốt hơn Giang Kiến Hải nữa đâu.
Nếu như Ninh Hương ly hôn rồi, với thân phận một người đã từng kết hôn đi tìm đối tượng thì lại càng khó tìm, dù gì người phụ nữ tái hôn không đáng tiền.
Nhưng thấy thái độ kiên quyết của Ninh Hương, Ninh Lan vẫn nhẹ giọng nói: “Con cũng không biết chị ấy nghĩ thế nào, nhưng con cảm giác tính cách của chị ấy là kiểu, bình thường tính tình dịu dàng dễ nói chuyện, nhưng một khi thật sự quyết định một việc gì rồi, mười con trâu mộng cũng không kéo chị quay về được.”