Loạn Lưu

Chương 1: Nhìn anh tự an ủi

Edit: Đàn Hy

Dung Vũ không nghĩ tới, tới sớm lại có thể nhìn thấy chồng của bạn thân mình ngồi ở trong văn phòng, xem AV mà tự loát dươиɠ ѵậŧ.

Cách cửa khép hờ, cô đứng ở bên ngoài, phía sau là thời tiết nóng hừng hực, đối diện là điều hoàn thổi đang thổi từng đợt khí lạnh.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô mơ hồ có thể ngửi thấy hơi thở nam tính truyền ra từ trong phòng khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Dung Vũ năm nay 21 tuổi, đang học ở đại học A, là sinh viên năm bốn.

Cô ngẫu nhiên lúc ở cùng nhóm bạn thân trung học, nhắc đến chuyện bản thân muốn nhân dịp kỳ nghỉ hè này học lái xe.

Bạn thân Trần Dạng Dạng sau khi biết tích cực chủ động nói với cô, chồng mình Cảnh Không chính là giáo viên dạy, hoan nghênh cô đến báo danh.

Vốn dĩ cô muốn cự tuyệt, dù sao lấy tài lực của Dung gia mà nói, cô muốn học lái xe hoàn toàn có thể mời người tới tận nhà dạy, cũng bớt đi không ít phiền toái.

Nhưng mà khi click vào vòng bạn bè của Trần Dạng Dạng, nhìn đến tấm ảnh của cô ấy và chồng sau khi kết hôn....

Cô nhất thời tò mò mà tới.

Lần đầu tiên cô ở bãi đỗ xe nhìn thấy Cảnh Không, bị anh làm cho kinh diễm một trận....

Thân hình anh cao ít nhất phải 1m85, làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh, lại còn kèm theo một cái đầu đinh cùng giá trị nhan sắc thập phần khiêu chiến.

Hắn mặc một chiếc áo phông đơn giản cùng một chiếc quần thoải mái, đũng quần căng phồng, cũng không khó để tưởng tượng trọng lượng của thứ ở trong.

Cô nhìn đến mức mặt ửng đỏ, không biết là dâʍ đãиɠ, hay là nóng.

Khi anh bước đến trước mặt cô, khí thế cường ngạnh đến bức người, lại khiến cô nhìn ra một chút soái khí.

Đến càng gần, cô mới thấy rõ dung mạo của hắn, so với trên ảnh chụp đẹp trai hơn nhiều....

Dưới cặp mày kiếm đen đặc được khảm một đôi mắt den như đá hắc diệu, mũi thẳng tắp, môi không mỏng không dày hơi nhấp, thoạt nhìn giống như không phải người dễ giao lưu.

Ngũ quan của anh không có gì nổi bật, nhưng lại đặt cạnh nhau tạo ra soái khí đến bức người. Trong số những người đàn ông mà cô đã từng gặp qua, giá trị nhan sắc của anh ít nhất là có thể đứng đầu.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, cơ thể cường tráng bị che khuất ánh mặt trời bởi chói chang phía sau, hoàn toàn bao phủ cô ở dưới thân, khiến cô sinh ra một cảm giác khϊếp sợ không rõ lý do, tim đập loạn nhịp.

Lần đầu tiên gặp mặt, cô liền hiểu được anh là con người rắn rỏi mười phần mười.

Hôm nay nhìn thấy côn ŧᏂịŧ to lớn thô cứng màu tím đen của anh, cô đối với mấy từ "con người rắn rỏi" kia càng được lý giải thêm một chút.

Dung Vũ thật cẩn thận ở ngoài cửa miêu tả, đôi mắt nhìn trộm không chớp.

Cứ từ góc độ của cô mà nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy nửa non khuôn mặt của anh, nhưng cái này cũng không gây trở ngại việc cô quan sát côn ŧᏂịŧ lớn với kích cỡ khϊếp người dưới thân anh.

Anh không cởϊ qυầи hoàn toàn, qυầи ɭóŧ màu đen ở bên ngoài, côn ŧᏂịŧ thẳng tắp mà chót vót thô tráng.

Qυყ đầυ màu đỏ tím lớn như trứng ngỗng, theo động tác dưới thân anh, phía trên đang không ngừng phun ra chất lỏng ướt nhẹp.

Phân thân đang có hơi chút biến thành màu đen, đại khái to tho như cổ tay cô vậy, mặt trên lại chằng chịt gân xanh, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.

Cô xa xa nhìn, trong lòng ngứa đến vô cùng, phía dưới tiểu âʍ ɦộ cũng không nhường một tấc, đã sớm chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, thấm ướt chiếc qυầи ɭóŧ ren chữ đinh (丁) mỏng manh.

Anh đặt laptop trên mặt bàn làm việc, tiếng bạch bạch không ngừng cuộn cuộn truyền đến, cùng tiếng nước òm ọp.

Con hát* kêu một tiếng so một tiếng càng da^ʍ lãng, không phải kêu "Muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn thao chết”, thì chính là “Tiểu tao âʍ ɦộ phải bị thao hỏng”.

Dung Vũ cách khá xa, góc nhìn cũng không tốt, không thể thấy rõ được vẻ mặt của Cảnh Không.

Nhưng mà tai trong vô số tiếng da^ʍ mĩ hỗn loạn cũng phân biệt ra tiếng anh thở hổn hển trầm thấp.

Động tác loát của anh càng lúc càng nhanh, côn ŧᏂịŧ lớn ở dưới tay anh hưng phấn mà trướng đại thêm một vòng.

Dung Vũ xem đến miệng lưỡi khô khốc, không tự giác chu mông lên, cặp đùi non trắng nõn cọ xát vào nhau, muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt đang ngứa ngáy khó chịu.

Đáng tiếc làm như thế nào cũng cào không đến chỗ ngứa, gấp đến độ cái trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

“A!” Trong phòng người đàn ông đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, phân thân run rẩy, qυყ đầυ mở lớn, phun ra một cổ lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng.

Qua một lúc lâu, anh duỗi tay rút khăn giấy bên cạnh máy tính, nói giọng khàn khàn: “Nhìn đủ rồi chứ?”

Dung Vũ sửng sốt, bị anh phát hiện?

________________

Tác giả có chuyện muốn nói: Sách mới mở~ tác giả hèn mọn, tại đây cầu cất chứa và châu châu (*╹▽╹*)

Sau khi đăng ký đăng nhập, chọn “Giá sách” có thể cất chứa; chọn “Cho điểm” có thể đầu châu; chọn “Phan hồi” có thể nhắn lại.

Hy vọng có thể cùng mọi người giao lưu, để cho luân gia thêm động lực (ง •̀_•́)ง