Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 11

"Phòng bếp."

"Sao đột nhiên lại muốn đi?"

"Mấy ngày không có thấy đại nương bọn họ, ta muốn đi xem tình hình một chút, thuận tiện giúp đỡ." Nàng chỉ nói một nửa sự thật, không nói ra việc không khí đại sảnh khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Lời nói nịnh bợ nàng có thể chịu nhịn, sắc mặt lấy lòng nàng có thể coi thường, nhưng những người kia lại thường lén lén lút lút nhìn nàng, cái loại cảm giác bị người nhìn ngó bằng ánh mắt đó, khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Tầm mắt sắc bén dừng trên khuôn mặt nàng, tỉ mỉ tìm tòi một vòng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tuy vẫn tươi cười nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia tối đen.

"Cũng tốt, cứ đi làm chuyện nàng muốn làm đi."

"Ừm." Nàng nhẹ nhàng đáp, lại phát hiện hắn không buông tay.

"Ở đây có Lâu Tây, nàng không cần lo lắng." Hắn cẩn thận dặn dò, một tay khác, lại thuận thế cầm lấy một lọn tóc dài bên má, dịu dàng thay nàng nhét sau tai.

Động tác dịu dàng như vậy, khiến mấy tên đại thần trợn mắt há mồm, bọn nha hoàn dâng trà cũng thiếu chút nữa đã làm rơi cả bình trà.

Từ đầu tới đuôi, chỉ có Lâu Tây mặt mày thờ ơ.

Hai tay hắn vòng cánh tay, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mắt cũng không thèm nháy, trấn định như tượng gỗ không sinh mạng. "Ta biết rồi." Nàng gật đầu, gương mặt xinh đẹp cũng không khỏi thoáng vẻ không được tự nhiên, vành tai trong suốt như trân châu cũng lặng lẽ ửng đỏ.

Bởi nàng biết bản lĩnh của Lâu Tây bất phàm, mới có thể quyết định tạm thời rời đi, hắn hiển nhiên cũng hiểu rõ việc này, cần gì phải làm chuyện thừa? "Đừng chỉ lo giúp một tay, có rảnh rỗi, trước hết nên ăn trưa đi đã." Hắn phớt lờ ánh mắt nghi hoặc của nàng, vừa mỉm cười vừa tỉ mỉ dặn dò, vẻ mặt dịu dàng, giống như nàng là bảo vật dễ vỡ.

Che chở như vậy, thực sự quá rõ ràng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt tái xanh lần lượt thay đổi, đặc sắc vô cùng.

"Ta biết rồi." Nàng nén nghi hoặc xuống mà gật đầu, không nhịn được lại rút tay ra.

Mặc dù nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, dưới sự dạy dỗ của Sư Phụ, nàng cũng không rụt rè, ngại ngùng giống nữ tử bình thường. Nhưng trước mặt nhiều người mà dây dưa lôi kéo, dường như có chút khiến người chú ý.

"Vậy thì tốt." Lần này, rốt cuộc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng buông lỏng tay

Gần như trong nháy mắt lấy được tự do đó, nàng liền nhanh chóng thu tay về.

Bỏ mặc biểu tình quái dị của mọi người, nàng tỉnh táo cúi chào, sau đó mới cầm khay sơn, xoay người rời đi.

Kết quả Đoàn Đoàn, Viên Viên không có trong phòng bếp.

Bởi vì hoa đào trong phủ đang nở rực rỡ, nhóm thiên kim đi theo các vị đại thần tới cửa, lúc này đang ngắm hoa ở Trừng Tâm viên. Đoàn Đoàn, Viên Viên đúng lúc bị phái đi đưa chút điểm tâm, đi hai khắc đồng hồ còn chưa có trở lại, không biết là lạc đường hay sao nữa.

Mắt thấy phòng bếp bận bịu rối rít, Ấn Hoan vốn định giúp một tay, nhưng bởi vì thân phận “đặc biệt” của nàng, Lôi đại nương có điều kiêng dè, không thể làm gì khác hơn là phái nàng ra ngoài tìm người.

Mới đi đến Trừng Tâm Viên, xa xa, nàng đã nhìn thấy đôi tỷ muội kia đang chạy chậm dưới tàng cây hoa đào, hai người từng bước từng bước, ngẩng đầu không biết đang tìm những thứ gì.

Đi tới dưới tàng cây, nàng cũng không khỏi nhìn lên phía trên cây. "Đang tìm cái gì thế?"

Không ngờ sau lưng lại truyền tới giọng nói của người khác, tỷ muội hai người lập tức xoay người.

"Hoan Hoan?!"

"Sao ngươi lại tới đây?!"

Tỷ muội vẫn ăn ý như vậy, nhìn thấy Ấn Hoan, hai mắt sáng lên, lập tức giống như hai con cún nhỏ nhiệt tình, vui vẻ chạy đến bên cạnh nàng.

"Các ngươi không trở về phòng bếp, đại nương muốn ta đến tìm người." Nhìn họ tươi cười ngây thơ như vậy, trong mắt Ấn Hoan cũng không kiềm được mà thoáng qua một chút ý cười.

Mặc dù tướng mạo khác biệt, nhưng hai tỷ muội tính cách đáng yêu, đều khiến nàng nhớ tơi Ấn Tâm và Ấn Hỉ cùng nhau lớn lên, vì vậy ngay từ ngày đầu tiên vào phủ, nàng đã đối đãi với họ như chị em thân thiết.

Sau sự việc xảy ra gần sài phòng, nàng tin tưởng dưới sự giám sát của đại nương, đám người Cúc nhi kia phải kiềm chế một chút, nhưng mấy ngày không thấy, nàng vẫn không nhịn được lo lắng, cứ phải tới đây xem một chút.

"A! Đúng rồi, phải chuẩn bị bữa trưa!" Có Ấn Hoan nhắc nhở, Đoàn Đoàn mới nhớ ra việc quan trọng này, sợ tới mức nhảy lên một cái.

Viên Viên cũng nhảy luôn một cái, nhưng ngay sau đó lại chán nản cúi đầu. “Nhưng chúng ta còn chưa có tìm được khăn tay. . . . . .” “Khăn tay gì?” Nhìn hai tỷ muội mặt mày hốt hoảng, Ấn Hoan quan tâm hỏi.

"Là chiếc khăn tay của Tào tiểu thư, trước đây không lâu bị gió thổi đi, chúng ta phải tìm giúp." Viên Viên nghiêm túc nói, đôi mắt to tròn vội vàng nhìn qua cái cây bên trái mà tìm kiếm, cố gắng để có thể tìm được khăn tay nhanh một chút. "Nhưng chúng ta tìm thật lâu, tìm khắp nơi mà không thấy." Viên Viên cũng giải thích, mắt to còn không bỏ qua cho cây khô bên phải.

Hai tỷ muội làm một vòng dưới tàng cây, sau cùng, thậm chí còn muốn leo lên trên, Mắt thấy hai tỷ muội dính vào thân cây, hai tay hai chân cong cong mở rộng y như con thạch sùng, Ấn Hoan hoảng hồn, lập tức kéo hai người trở về.

"Đừng nóng vội, nói cho ta biết trước đi, khăn tay làm từ loại vải gì?" Kéo tay hai người, nàng vừa bực mình vừa buồn cười hỏi thăm, bờ môi nở nụ cười má lúm, như hoa sen thanh tú nở trên mặt nước, đẹp không tì vết.

Hai tỷ muội mặc dù vội vã tìm khăn tay, nhưng vẫn khó tránh bị nụ cười xinh đẹp này mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cứ ngơ ngác đứng nhìn.

Đợi thật lâu không thấy câu trả lời, Ấn Hoan không thể làm gì khác hơn là hỏi lại: "Không biết sao?"

"Không, không phải vậy!" Hai tỷ muội chợt hồi hồn, trên khuôn mặt giống nhau như đúc không khỏi hiện lên màu đỏ ửng khả nghi. "Là khăn làm bằng lụa. . . . . ."

"Màu gì? Bị gió thổi về phía nào?" Nàng lại hỏi, giọng nói vừa thong thả vừa mềm mại, trấn an lòng người đến lạ, hai tỷ muội nghe bỗng dưng thấy bớt khẩn trương.

Đoàn Đoàn cau chặt chân mày, dùng sức suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới nhớ ra màu sắc khăn tay.

"Là màu hoa hạnh, phía trên còn thêu hoa mẫu đơn!"

"Bị gió thổi về hướng này!" Viên Viên cũng nhanh chóng trả lời, ngón tay nhỏ kiên định chỉ về phía đại thụ.

"Rất tốt." Ấn Hoan hài lòng gật đầu. "Để ta đi tìm."

"Tốt quá! Vậy chúng ta cũng cùng nhau tìm!" Không ngờ Ấn Hoan nguyện ý giúp đỡ, hai tỷ muội nở nụ cười ngây ngô, không nói gì, lại úp sấp lên trên cây.

Ấn Hoan vừa bực mình vừa buồn cười, liền tranh thủ kéo hai người về. "Các ngươi hãy đợi ở chỗ này, đừng có chạy lung tung!"

"Nhưng ——"

"Ta lên trên tìm, một chút là có thể tìm rồi."

"Phía trên?" Hai tỷ muội không hiểu ra sao.

"Các ngươi không biết leo cây, cho nên đừng lộn xộn, rất nguy hiểm." Dặn dò lần nữa, Ấn Hoan mới đề khí bay lên ngọn cây.

Không ngờ tới Ấn Hoan lại giống như con chim nhỏ, hai tỷ muội nhất thời trừng lớn mắt.

"Hoan Hoan bay mất rồi!" Đoàn Đoàn lập tức phát ra tiếng hô không thể tưởng tượng nổi.

"Ơ, vậy Hoan Hoan là chim sao?" Viên Viên kinh hoảng quay đầu hỏi.

"Ah? Nhưng, nhưng bọn hắn nói Hoan Hoan là thích khách mà."

Nhớ tới gần đây, trong phủ truyền đi lời đồn đại xôn xao, tỷ muội hai mặt nhìn nhau, trên khuôn mặt tròn tròn non nớt đầy vẻ không hiểu, vắt hết óc suy tư một lúc lâu, mới kết luận."Hoan Hoan mới không thể nào là thích khách!" Đoàn Đoàn nắm hai tay thành quyền, kiên định lắc đầu.

"Không sai, Hoan Hoan chính là chim đấy!" Viên Viên cũng nói.

"Đúng! Hoan Hoan xinh đẹp, lòng dạ lại tốt, nàng ấy nhất định là tiên nữ biến thành chim!"

Nhớ tới sau khi vào phủ, Ấn Hoan đối với mình săn sóc đủ điều, hai tỷ muội nhìn nhau cười một tiếng, rất nhanh đã đạt được nhận thức chung. "Ê! Còn chưa có tìm khăn tay hả?"