[Chiến Long Xạ Thủ] Tình Bạn Và Giấc Mơ! Hẹn Gặp Ở Tương Lai!

Chương 13: Buổi ăn tối

"A.......Hàn Hàn, Hoả Hoả ở đây!"

Thấy bóng dáng quen thuộc, Lâm Lâm vẫy tay gọi. Khi thấy bốn người bước lại tất cả mới đồng loạt bất ngờ

"Hỏa Hoả cậu bị sao vậy? Tại sao lại bị thương nặng như thế?"

"Bọn tôi đã gặp La Luân, anh ta tấn công tôi còn Hoả Hoả thì ngu ngốc chạy ra chắn trước tôi"

"Tên ngốc Hàn Hàn nhà cậu, chưa gì lại đếm xỉa tớ rồi"

"Hứ.....kệ tôi"

Văng cuộc tranh cãi của cả hai khiến cho những thành viên còn lại im luôn, cơ bản là họ đã cạn lời và không biết nên nói gì giữa hai con người này, một khi đã cãi nhau thì đừng có mơ mà được xen vào

"La Luân, tấn công các cậu sao?"

"Đừng nghe Hàn Hàn nói, là do anh La Luân có chuyện quan trọng muốn nói với tớ nhưng Hàn Hàn lại không cho, thế là cả hai phải đấu với nhau"

Hỏa Hoả cười nói

"Các cậu giống bọn tớ thiệt, lúc nãy tớ và Bảo Bảo đã gặp một người kì lạ"

Vũ Vũ hai tay gác sau đầu, nói

"Kì lạ?"

Những người còn lại ngạc nhiên

"Phải, người đó có nói rằng chính là bóng dáng bí ẩn trong giấc mơ của cậu đó Hoả Hoả, cậu ấy còn biết việc chúng ta đi kiếm La Luân nữa"

Bảo Bảo gật đầu, kể lại toàn bộ sự việc

"Khoan, hình như lúc nãy anh La Luân có nói với bọn tớ là đi đến Thành Cổ ở phía Tây để tìm kiếm nửa đoạn còn lại của Văn tự cổ"

Hỏa Hoả nhớ ra liền quay sang

"Lúc nãy bọn tớ cũng gặp một bóng người kì lạ theo dõi nữa, liệu họ có liên quan với nhau?"

Lâm Lâm lo lắng

"Giờ đã trễ quá rồi, việc đó nên để mai tính"

Hàn Hàn lên tiếng

"Phải đấy, chúng ta cần nhờ tới Chiến Long Thần Lửa và Chiến Long Thần Băng"

Quang Quang phân tích số liệu, ngước lên nói

Cả bọn nhìn nhau gật đầu rồi bước về căn cứ của nhóm Âu Dương Nhị, mới mở cửa chưa gì một cái nồi bay thẳng vào đầu của Vũ Vũ do những người còn lại do né kịp nên không sao, ngước nhìn vào trong căn cứ

Ôi trời ơi, mới đi ra đường chưa được bao lâu à có lâu lắm rồi bây giờ là bảy giờ tối mà nhưng cứ gạt qua đi, nhớ là lúc đi căn cứ rất sạch sẽ và đẹp sau khi quay về thì nó đã thành cái bãi chiến trường

"Tây Khắc, cậu nấu cái kiểu gì mà mặn quá?!"

"Tớ có biết đâu"

"Bỏ bao nhiêu muối vậy?"

"Nửa lọ thôi chứ có nhiêu đâu"

"TÂY KHẮC!"

"Ơ ơ tớ đã làm gì sai?"

Đó là tiếng cãi nhau giữa Tây Khắc và Mông Cơ, cãi nhau chỉ vì nồi canh vâng đám kia còn rất ổn. Nói căn cứ này là bãi chiến trường thôi chứ bước vào nhà bếp mọi người sẽ thấy nó là chuồng heo

Mục Sa Sa ngồi vắt vẻo trên ghế chỉ đạo thì bị Kiều Lập chửi, suy ra cả hai cãi nhau. Tây Khắc và Mông Cơ bận cãi về cái nồi canh, Hải Dương thì cắt thịt trúng tay bị chảy máu đang hét toáng lên còn Âu Dương Nhị bận cầm cái bình cứu hỏa dập lửa, nấu kiểu quái gì lại cháy bếp mới ghê

"Con nhỏ Sa Sa nhà cậu nên bớt ẻo lả và giúp đi"

"Đó là công việc của mấy người, tôi quan tâm làm gì?"

"Mấy người là con gái nên nhớ"

"Có ai nói là con gái phải giỏi nữ công gia chánh không hả?"

"Có!"

"Ai nói?"

"Kiều Lập tớ nói"

"Biến gấp!"

Mục Sa Sa một đạp, Kiều Lập đã bay ra khỏi nhà qua khung cửa sổ hên là lắp khung cửa sổ lớn đấy, chứ nhỏ là Kiều Lập kẹt rồi. Thế là Sa Sa tiếp tục việc xem móng tay và chỉnh tóc

"Tây Khắc giờ thì nó cay quá, cậu đã Bỏ gì vậy?"

"Chai tương ớt, một trái ớt chuông, tỏi, muối tiêu"

"Cậu muốn gϊếŧ người hả?"

"Cậu giỏi thì làm đi"

"Đừng xem thường tôi, hãy xem đây"

"Ê ê ê đó là con gà còn sống, cậu chặt cổ làm gì?"

"Chặt cổ mới nấu được chứ"

"Đó là hành động gϊếŧ người đấy"

"Liên quan?"

Hết nồi canh tới con gà, cả đám sợ Tây Khắc và Mông Cơ rồi đấy. Lại nói đến bên Hải Dương, đang hét toáng lên sau khi chặt thịt trúng tay

"MÁU!"

"MÁU!"

"MA.......Oh chào mọi người hu la la"

"MÁU!"

Đang hét gặp nhóm Hoả Hoả chào nhẹ một cái rồi lại hét tiếp, có cảm giác rất rất rất rảnh luôn á

Lại về Âu Dương Nhị đang liên tục dập lửa, trời ơi sao Kiệt Vũ nấu làm gì cháy bếp đâu mà sao đám này nấu cái cháy bếp vậy?

"Nấu kiểu quái gì lại cháy bếp thế kia?"

Linh thú của cả nhóm đã bay ra ngoài trốn trước rồi và hiện giờ đang đứng nhìn bãi chiến trường cùng nhóm Hoả Hoả, chẳng lẽ đứng nhìn hoài là sập căn cứ thế là nhóm Hoả Hoả phải đi vào để ngăn hỗn loạn này lại

"Bọn tôi xin lỗi"

Sau 1 tiếng lôi ra khỏi bếp, nhóm Hoả Hoả phải dọn dẹp lại và đẩy Bảo Bảo vào nấu, chứ để mấy người này nấu nữa là dẹp luôn căn cứ ra đường ngủ là vừa rồi đó. Hiện giờ Lâm Lâm đang phải băng tay lại cho Hải Dương đây (dán có cái băng keo cá nhân làm lố)

Tách Tây Khắc và Mông Cơ ra, kẻo lại cãi nhau về con gà. Mục Sa Sa thì đang xem lại tóc của mình, nó đã rối sau khi cô đá Kiều Lập đi. Vũ Vũ phải lôi Kiều Lập về nhà đây này. Hỏa Hoả thì phải làm cho Âu Dương Nhị bình tĩnh, vụ cháy bếp là đủ tức rồi

Linh thú của nhóm Âu Dương Nhị lôi nhau đi chơi luôn rồi, ở nhà chịu trận à? Đâu có ngu, cả đám rất khôn

Sau khi Bảo Bảo nấu xong thì cả bọn chỉ việc lết cái xác vào ăn thôi, mà còn có vụ đại chiến bàn ăn nữa. Sự cớ là do Tây Khắc, Kiều Lập và Mông Cơ gây nên còn Hải Dương chỉ chơi ké (em sợ :>>>)

Mục Sa Sa và Lâm Lâm thì ngồi nói chuyện với nhau, Vũ Vũ quậy cùng đám kia còn Quang Quang là công việc phân tích, Hàn Hàn và Hoả Hoả cãi nhau rồi khỏi nói. Bảo Bảo im lặng nhìn đám này, đơn giản thôi vì cậu đâu xen vào được, họ quá sôi nổi trái ngược hẳn tính hơi trầm của cậu

Bảo Bảo buồn bã, chỉ có anh Kiệt Vũ là thực sự hiểu cậu mà thôi. Khi làm gì có hai anh em thì cậu cũng chỉ nói chuyện với anh Kiệt Vũ, cậu rất ít nói chuyện với người khác

Sau khi ăn xong, Sa Sa lôi Lâm Lâm chạy lên phòng luôn Bỏ mặc đám con trai thì biết rồi đó ăn xong là ta phải rửa chén, chưa gì thấy cả bọn chạy hết bỏ mặc Bảo Bảo một mình rồi đấy, cậu liền thở dài mà chấp nhận công việc này, số phận hẩm hiu nó vậy đó

"Bảo Bảo, cậu thật sự không sao chứ?"

"Không sao"

Đáp lại lời của Sói tím hoang dã chỉ là một câu nói đầy nặng nhọc của Bảo Bảo

"Tớ thấy cậu không khỏe lắm"

"Không sao hết chỉ là......."

"Kiệt Vũ đúng không? Cậu đang nhớ Kiệt Vũ"

"Biết sao giờ, anh ấy bận mà lúc nào cũng vậy"

"Bảo Bảo à cho Kiệt Vũ một cơ hội đi, chẳng phải Kiệt Vũ đã hứa sẽ đến thăm chúng ta sao?"

"Thì có ai nói là sẽ giận anh Kiệt Vũ đâu, Sói tím hoang dã à cậu đa nghi quá"

"Tớ xin lỗi"

"Xong rồi, ta đi vào phòng thôi"

"Được"

Sau khi xong xuôi Bảo Bảo và Sói tím hoang dã bước lên phòng của mình hay nói đúng hơn là của Kiệt Vũ, khi mới mở cửa bước vào họ thấy bóng dáng của một linh thú đang bay gần cửa sổ khẽ ngắm ánh trăng bên ngoài, cả Bảo Bảo và Sói tím hoang dã ngạc nhiên cùng đồng thanh

"Sói xanh hoang dã!"

=================================

Cảm giác ba chap lần này mình đăng nó dở dở, nó nhảm nhảm sao sao ấy, thôi biết sao giờ bí ý tưởng mà, cơ mà bí không có ý nghĩa là viết dở, cố lên bản thân tôi ơi

Cảm giác mình dìm Bảo Bảo hơi quá, thoai xin lỗi chap sau đền cho (hứa đền cho mấy bé linh thú chưa đền nữa, giờ đền cho bé Bảo nữa, trời ơi thôi tui chết rồi đừng ai gọi tui nữa :3)

Tên chap toàn là nghĩ đại đó nha (*bốp* một cú vào đầu) ui da có nhờ ông anh giúp đỡ một phần