Editor: Dĩm
Đó là một khu chung cư cũ, nhưng có thể nhận thấy rằng đây là khu chung cư cũ có điều kiện rất tốt trong thời đại này.
Nhà của Hứa Phóng ở tầng tám, không cao lắm, nếu không vội thì anh có thể đi cầu thang bộ, nhưng vì hôm nay anh hơi mệt, bởi vậy Thẩm Sơ mới tránh được một kiếp.
“Sáng mai 9 giờ bạn gái của anh sẽ đến, tầm 8 giờ tiểu Dương sẽ đến đây đón em.”
Thẩm Sơ cúi đầu: “Vâng.”
Hứa Phóng dập thuốc ở cửa, vứt tàn thuốc còn sót lại vào chiếc thùng rác cạnh cửa thang máy.
Nội thất trong phòng rất ấm áp với tông màu be và hồng nhẹ nhàng, hoa tươi và tranh ảnh được bày biện khắp nơi, thoạt nhìn đã biết là do một người phụ nữ chủ nhân ở đây sắp xếp cẩn thận.
Trong khung cảnh dịu dàng như thế, Hứa Phóng lại ném chiếc chìa khóa lên bàn trà không nhẹ nhàng chút nào, thứ đồ kim loại đập vào mặt kính còn vang lên tiếng thét chói tai, khiến cho Thẩm Sơ hoảng sợ.
Hứa Phóng quay đầu nhìn cô, duỗi tay về phía cô: “Đưa áo khoác cho anh.”
Thẩm Sơ đưa tay cởϊ áσ rồi đặt nó vào tay anh.
Hứa Phóng cầm chiếc áo đi vào phòng tắm: “Em luôn nhát gan thế sao?”
Thẩm Sơ nhắm mắt đi theo sau đuôi anh, rầu rĩ nói “Vâng”.
“Trong tình cảnh này, em có can đảm tới mức không sợ bị bắt nạt không?”
“Các chị em, đối xử rất tốt.”
Hứa Phóng nói: “Không phải mấy người họ.”
Là đám người của hội sở.
Thẩm Sơ thực sự không bị bắt nạt, bởi vì cô có ngoại hình xinh đẹp, đồng thời vô cùng tài năng, có đủ vẻ da^ʍ mị từ trong xương cốt, chỉ đôi khi bị đàn ông nhìn chằm chằm đánh giá, phía dưới của cô sẽ chảy dòng dâʍ ŧᏂủy̠, là món hàng mà ông chủ Kỳ Sơn của hội sở luôn tha thiết ao ước.
Thẩm Sơ vào đó từ lúc mới tám tuổi, Kỳ Sơn thường mang cô đến hội sở xem nam nữ làʍ t̠ìиɦ, dạy dỗ cô rằng chuyện làʍ t̠ìиɦ bình thường hệt như việc ăn cơm uống nước, nhưng không để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô, chỉ cho cô xem, để cô dấy lên khát vọng nguyên thủy nhất đối với đàn ông.
Sau khi ngâm mình trong chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm, dù Thẩm Sơ không có ai dạy nhưng cô vẫn biết cách học kẹp chân, thủ da^ʍ, có đôi khi Kỳ Sơn sẽ lôi một cây gậy mát xa cọ vào chiếc qυầи ɭóŧ của cô, nhưng chưa bao giờ chạm vào người cô.
Anh ta muốn đào tạo ra người phụ nữ ngây thơ dâʍ đãиɠ trời sinh, chỉ cần bị đàn ông chạm vào thì sự ngây thơ sẽ không còn nữa.
Một cô nữ sinh mười bốn mười lăm tuổi khác đã bị bán vào phòng bao, khi không còn giá trị thì họ sẽ kiếm tiền bằng phần mềm khiêu da^ʍ, Thẩm Sơ là người duy nhất được nuôi dưỡng chu đáo, còn được mẹ hội sở tự mình đến dạy.
Thẩm Sơ là vật phẩm mà Kỳ Sơn muốn trao đổi với thế lực quyền quý, nhưng khi còn chưa ra mắt, cô đã bị Hứa Phóng và Dương Khải Minh cướp mất rồi
Bị hỏi đột ngột, Thẩm Sơ tim kiếm hồi ức khi còn sinh sống ở hội sở, ai ai cũng đối xử tốt với cô, nên cô chỉ biết ngơ ngác lắc đầu.
Hứa Phóng không hỏi thêm nữa.
7 giờ sáng Hứa Phóng đã mở mắt thức dậy, sau khi rửa mặt xong cô bước đến phòng khác, trông thấy chiếc chăn trên sofa đang được cuộn tròn lại.
Hứa Phóng còn tưởng Thẩm Sơ muốn ngủ thêm, nhưng khi thấy chiếc chăn hơi động đậy một chút, anh càng tiến đến gần hơn, chiếc chăn càng động đậy, anh nhỏ giọng gọi một tiếng: “Thẩm Sơ?”
Dường như người bên trong không nghe thấy, âm thanh ngày càng lớn hơn, Hứa Phóng nhíu mày, lanh lẹ xốc chiếc chăn lên vứt nó lên không trung, rồi rơi bộp xuống thảm.
Người ở trong vẫn còn nhắm nghiền mắt, hẳn do còn đang mơ nên cô kẹp chiếc gối giữa hai chân, vừa di chuyển vừa cọ xát âʍ ɦộ vào chiếc gối, cái áo thun to sụ vắt lên tận hông, để lộ chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ vô cùng gợi cảm.
Đây là chiếc qυầи ɭóŧ duy nhất mà Bành Vân Vân chưa mặc bao giờ, Hứa Phóng không ngờ chiếc qυầи ɭóŧ trông có bình thường ấy có thể mặc theo nhiều kiểu khác nhau, anh cũng chưa từng nghĩ rằng chiếc qυầи ɭóŧ chỉ dành cho người lớn ấy lại trông thật kỳ lạ khi được mặc trên người một cô bé chỉ mới mười lăm tuổi.
Bởi vì tiếp xúc lâu dài với tìиɧ ɖu͙© sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự phát triển, nên chất dinh dưỡng Thẩm Sơ ăn vào không thể giúp cô lớn lên được, mà tất cả lại dồn nén vào bộ ngực và bờ mông, chiếc mông đầy đặn nở nang như kích cỡ của người lớn, khiến cho việc mặc đồ lớn trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Trái tim của Hứa Phóng hơi đập mạnh, anh duỗi tay muốn đắp chăn lên cho cô, nhưng cái chân ở dưới lại sốt ruột đá cả vào sô pha. Đầu của Thẩm Sơ từ từ nghiêng về bên phải, cô mở mắt ra, ngập nước sương mù nhìn về phía Hứa Phóng.
Cặp mắt long lanh, ẩm ướt ấy tựa như mùa thu. Hứa Phóng không bao giờ ngờ rằng cô bé mới mười lăm tuổi đó có thể tỏa ra sức hấp dẫn giống như người trưởng thành.