Mình không biết tiếng trung, edit vì đam mê, chỉ dựa trên bản CV và gg dịch nên sẽ không đúng 100% và còn nhiều sai sót, mong mọi người thông cảm ❤
Bản dịch có nhiều từ chuyên ngành tâm lý, y học mà ngay cả chính tác giả cũng không đảm bảo đúng hoàn toàn nên nếu có sai sót, mong độc giả bỏ qua ❤
Editor: boobannana 🍌
----
Tút tút tút...
Tiếng điện thoại vang vọng khắp nơi. Hứa Chẩm buộc mình phải mở to đôi mắt đang lim dim vì cơn buồn ngủ để nhìn hoàn cảnh xung quanh. Hầm để xe, mặt sàn xi măng và những chiếc ô tô rỉ sét dính đầy máu bị bỏ hoang.
Rốt cuộc là cô đang ở đâu?
Hứa Chẩm vô cùng hoảng hốt, theo bản năng sờ dây thắt lưng bên hông, trống không, nhưng nhờ được huấn luyện lâu dài nên cô miễn cưỡng bình tĩnh lại. Mọi giác quan trên cơ thể đều cho cô biết tình trạng hiện tại đang rất nguy hiểm, không biết kẻ địch đang âm thầm quan sát cô từ đâu.
Hứa Chẩm định đứng lên tìm chỗ ẩn nấp hoặc vật che chắn nhưng hai chân lại nhũn ra, không thể nhúc nhích nổi.
Tại sao lại như vậy?
Răng rắc.
Tiếng nạp đạn của súng ống vang lên bên tai.
Cơ thể bất giác run rẩy, mỗi sợi lông tơ trên người đều dựng đứng. Cô biết... có họng súng đang nhắm vào cô.
"Phanh!"
Bíp bíp bíp bíp......
Hứa Chẩm giật mình ngồi dậy, tấm chăn lông cừu màu trắng phủ trên người rơi xuống, lộ ra nửa bả vai. Ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu rọi khắp nơi cho thấy đây là một buổi chiều yên tĩnh và thanh bình.
Đồng hồ trong phòng khách vẫn đều kêu tích tắc đều đặn, hoa nhài trắng từ chiếc bình men sứ xanh tỏa ra hương thơm tao nhã.
Hóa ra là mơ, Hứa Chẩm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô đang ở đâu đây?
"Em tỉnh rồi sao?" Một giọng nam nhẹ nhàng truyền đến, bàn tay trắng nõn kéo chăn lên, che khuất bả vai của Hứa Chẩm. Ngay sau đó cô đã bị đối phương bế lên ôm vào trong lòng ngực.
Hứa Chẩm mê mang nhìn khuôn mặt điển trai trước mặt, đồng thời cũng ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài xen lẫn mùi mực của thư pháp trên người đối phương.
Này...... Lại là ai đây?
"Ngủ đến ngốc rồi sao?" Người đàn ông dùng ngón tay chạm vào môi cô rồi cúi đầu cọ cọ mũi vào chóp mũi của cô. Cho dù là động tác rất thân mật, giọng nói của anh vẫn mang theo chút lãnh đạm vốn có nhưng bởi vì cô mà ôn nhu hơn vài phần: "Không nhận ra anh sao?"
Hứa Chẩm đột nhiên nhớ ra, đây là Trương Dịch Chân, là chồng của cô. Hai người tình cờ gặp nhau trong một buổi tọa đàm, rồi dần dần quen biết qua hai vụ án, tình yêu cũng từ đó mà đâm chồi nảy nở. Một năm sau, hai bên gia đình gặp nhau rồi đăng ký kết hôn, đến nay đã được nửa năm và bọn họ chưa có kế hoạch tổ chức hôn lễ, đương nhiên là cũng chưa có ý định sinh con.
Nhưng không hiểu sao Hứa Chẩm lại luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái. Cô duỗi tay ôm Trương Dịch Chân, úp mặt vào vai anh, cảm giác yên tâm quen thuộc lại lần nữa bao lấy tâm trí cô.
Quả nhiên, chỉ có ông xã mới có thể khiến cô cảm thấy an toàn. Cảm giác kỳ quái gì đó nhất định là do cô nghĩ nhiều.
Trương Dịch Chân thấy Hứa Chẩm quyến luyến không chịu buông liền đưa tay vuốt ve xương bướm sau lưng cô: "Vừa mới thức dậy đã dính người!!! Buổi tối em muốn ăn cái gì để anh đi làm."
Hứa Chẩm nói: "Không muốn ăn, mới vừa tỉnh ngủ không muốn ăn uống gì hết."
Giọng của cô có chút khàn khàn vì mới ngủ dậy nhưng cũng bởi vì đó mà nhu hòa hơn không ít.
Con đại bàng nhỏ không sợ trời không sợ đất giờ phút này giống như một con chim non mỏi mệt, làm nũng rúc vào lòng ngực anh. Ánh mắt Trương Dịch Chân tối sầm lại, đưa tay cầm lấy ly nước mật ong bạc hà rồi đút cho Hứa Chẩm uống vài muỗng: "Vậy lát nữa chúng ta ăn sau cũng được nhưng bây phải làm chút chuyện vui vẻ đã."
Đã làm vợ chồng hơn nửa năm, đương nhiên là Hứa Chẩm hiểu được hàm ý của Trương Dịch Chân.
Cô đỏ mặt, lặng lẽ quấn chặt tấm chăn trên người định cự tuyệt nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại nụ hôn ngọt ngào của ông xã. Một người mê cái đẹp như Hứa Chẩm vĩnh viễn không thể nào từ chối khuôn mặt tuấn tú này. Trương Dịch Chân chỉ cần cười với cô một cái, có muốn mạng cô cũng sẽ cho anh.
Váy ngủ bị lột xuống, thân thể trần trụi, từng ngón tay thon dài tùy ý lướt qua eo và mông, tìm được chỗ tư mật ở giữa hai chân, tham lam thăm dò vào bên trong.
Hơi lạnh từ đầu ngón tay khiến âm đế mẫn cảm đứng thẳng lên, hoa huyệt bắt đầu chảy nước, thấm ướt đầu ngón tay kia.
"Anh còn chưa đút vào đã nhạy cảm vậy à?" Vừa dứt lời, Trương Dịch Chân liền không hề khách khí mà tách miệng huyệt ướŧ áŧ ra, thong thả sờ soạng, cắm rút khiến mật dịch nhớp nháp phun ra càng nhiều. Ngón cái dứt khoát ấn lên âm đế, vừa khảy khảy vừa xoa nắn.
Hứa Chẩm cắn môi không muốn phát ra âm thanh. Theo như cô biết thì Trương Dịch Chân ngoài mặt nhìn có vẻ lạnh lùng, thanh cao, sạch sẽ nhưng trên thực tế, khả năng giường chiếu lại rất cao siêu. Kết hôn đã nửa năm tới nay, cô luôn bị anh trêu chọc. Nếu vô ý phát ra âm thanh, anh sẽ càng hưng phấn hơn.
Trương Dịch Chân cũng biết được nỗi lo lắng của vợ mình, đôi môi gợi cảm hơi cong lên, cắn vào vành tai nhạy cảm của cô rồi thấp giọng nói: "Sao vậy? Sợ anh hả?"
"Rõ ràng...... Rõ ràng là buổi sáng mới......" Hứa Chẩm nhỏ giọng phản kháng.
"Em còn dám nhắc tới chuyện buổi sáng? Là ai mới ngậm được hai cái đã khóc lóc cầu xin anh lần sau bù lại?"
Hứa Chẩm hồi tưởng lại lần triền miên sáng nay, cảm giác bị nhét đầy khoang miệng lại ập đến, "Anh biếи ŧɦái!"
Hạ thể không ngừng truyền đến kɧoáı ©ảʍ khiến gương mặt Hứa Chẩm đỏ ửng, cái miệng nhỏ gấp gáp thở hổn hển. Dáng vẻ mắng chửi anh là biếи ŧɦái này của cô vô cùng đáng yêu.
Ngón tay càng lúc càng cắm rút nhanh hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ phun đầy ra như sắp bị đưa đến cao trào, nhưng đúng lúc này, Trương Dịch Chân lại rút ngón tay ra.
Loại cảm giác đã gần lên tới đỉnh nhưng bị kẹt lại khiến người ta vô cùng khó chịu. Hứa Chẩm nhìn anh với ánh mắt ai oán.
"Em nói ai biếи ŧɦái?"
"......"
Trương Dịch Chân làm bộ định thả cô ra nhưng Hứa Chẩm đã vội vàng ôm chặt lấy cổ anh: "Em biếи ŧɦái, em biếи ŧɦái!"
Nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt anh, một tay cởi bỏ dây thắt lưng: "Vậy thì tự mình tới."
Hai người đã thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rất nhiều lần trong suốt nửa năm nay nhưng tư thế nữ trên nam dưới vẫn là lần đầu tiên, vì thế Hứa Chẩm chỉ có thể nghe theo chỉ dẫn của Trương Dịch Chân, miễn cưỡng sờ soạng vài cái.
Thật vất vả lắm mới giúp anh tròng bαo ©αo sυ vào, sau đó lại đỡ lấy côn ŧᏂịŧ thô to, chậm rãi hạ eo.
Vẫn là cảm giác đầy trướng đó, Hứa Chẩm chỉ mới ngồi xuống được một nửa đã không chịu nổi, nhỏ giọng rầm rì rồi cọ cọ vào ngực anh.
Trương Dịch Chân bị đường bị ấm áp chặt chẽ bao bọc lấy khiến anh thoải mái đến mức rên khẽ, đánh lên mông cô một cái: "Động đi."
Cảm giác căng trướng khó chịu làm cả người Hứa Chẩm mềm nhũn. Cô đỡ lấy bả vai của Trương Dịch Chân, run rẩy chậm rãi phập phồng lên xuống.
Cô có thể đoán được hoa huyệt phía dưới của mình giờ như đang xả lũ, không ngừng chảy ra chất lỏng dính nhớp, huyệt thịt lưu luyến kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ do dươиɠ ѵậŧ thô dài mang đến.
Tốc độ nhanh hay chậm đều do tự mình khống chế, chỗ nào thoải mái thì cứ đỉnh tới chỗ đó, cứ như vậy chỉ trong chớp mắt, Hứa Chẩm đã cảm nhận được lạc thú, tự điều chỉnh một tốc độ nhất định rồi tìm kiếm vui sướиɠ cao trào.
Nhưng Trương Dịch Chân thì ngược lại, động tác không nhanh không chậm này khiến anh không hề thỏa mãn. Anh đưa tay kéo thấp đầu cô xuống rồi hôn vài cái coi như bù đắp.
Mùi hoa nhài thoang thoảng vốn có đã bay đi mất, không khí dần nóng lên. Tấm chăn mỏng dưới chỗ hai người giao hợp đã ướt đẫm một mảng lớn. Hứa Chẩm rất nhanh đã đến được cao trào, thân thể run run rẩy rẩy, đại não trống rỗng như bão tuyết vừa quét qua.
Bởi vì cao trào mà hoa huyệt bên dưới co rút lại, đây cũng là thời điểm thích hợp để phản công lại. Mới chỉ ăn khai vị nên đương nhiên là Trương Dịch Chân vẫn còn chưa thỏa mãn. Anh không khách khí mà đưa tay ấn eo cô xuống, dươиɠ ѵậŧ cắm tới tận chỗ sâu nhất, điều này cũng làm Hứa Chẩm hét lên một tiếng, lại tới cao trào thêm một lần nữa.
"Khăn trải giường ướt hết rồi." Trương Dịch Chân xoay người đè Hứa Chẩm dưới thân, bàn tay to ép đùi cô ra thành hình chữ M, để lộ nơi riêng tư bị thao đến sưng đỏ, ở giữa còn cắm một cây côn ŧᏂịŧ thô dài dữ tợn, "Ông xã làm em thoải mái không hả?"
"Không được, không được...... Dịch Chân..." Hứa Chẩm nỉ non rêи ɾỉ. Động tác của người đàn ông này như mưa rền gió dữ, hoàn khác khác với tiết tấu ôn hòa nhẹ nhàng lúc cô tự mình kiểm soát. Cô có hơi khó chịu mà đỏ mắt cầu xin: "Quá sâu, đi ra ngoài một chút được không......"
"Nhưng nhìn em có vẻ rất thích đó nha, còn kẹp chặt anh."
"Em không, không có, a ưʍ...... Đi ra ngoài ô......"
"Không có?" Trương Dịch Chân dùng sức đâm vào điểm G mình vừa mới tìm được khiến Hứa Chẩm nức nở càng lúc càng lớn, thậm chí còn không tự chủ được mà rêи ɾỉ vài tiếng. Anh rũ mắt xuống, hàng mi dài đen nhánh che khuất đôi mắt đã nổi tơ máu vì du͙© vọиɠ, "Không có sao còn phun nước nhiều như vậy? Nhìn xem khăn trải giường đã ướt thành cái dạng gì rồi......"
Động tác dồn dập ở chỗ hai người giao hợp khiến cho chất lỏng bắn tung tóe, tiếng dâʍ ŧᏂủy̠ cùng âm thanh cơ thể cọ xát vang lên không dứt bên tai.
Trương Dịch Chân vẫn luôn cảm thấy Hứa Chẩm như một con chim ưng nhỏ bé thích bay lượn về phía chân trời, nhưng khi ở trên giường lại có cảm giác như cô biến thành một đóa hoa nở rộ nhiều mật ngọt, mà anh lại chính là con ong cần cù chịu khó hút mật hoa, dùng cái đuôi kim thô to của mình chích vào chỗ mềm mại nhiều mật nước nhất của cô, tùy ý hưởng thụ sự ngọt ngào và kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Đóa hoa xinh đẹp này càng bị thao sẽ càng đáng yêu, lúc sau còn chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước, cầu xin anh chậm một chút, nhẹ một chút......
Mặc dù là anh rất thích nghe nhưng lại chưa bao giờ nương tay với cô.
Hứa Chẩm gần như là bị thao khóc, bất luận là cầu xin hay tức giận mắng nhiếc đều không thể khiến Trương Dịch Chân dừng lại. Cuối cùng, ý thức của cô trở nên mơ hồ, đầṳ ѵú bị anh ngậm ở trong miệng, mυ'ŧ hôn thành từng tảng lớn ấn ký. Cổ tử ©υиɠ cũng bị xâm nhập đùa bỡn, từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập tới. Tâm trí của cô giờ đây như một con thuyền nhỏ giữa đại dương muôn trùng, sóng biển liên tục đánh vào, cuối cùng bị cơn bão nuốt chửng, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, chìm vào vực thẳm tăm tối vô tận.